Hoa Lâm nói trúng tim đen, bố Trì thấy trước mặt bao nhiêu người thế này cũng không tiện làm quá thêm nữa.
Ông đành bưng chén trà đã nguội ngắt lên uống một hớp, coi như là tha cho Trần Văn Đức.
Phong tục bên huyện Ninh, cô dâu ra khỏi cửa là chú rể phải cõng ra ngoài, mà chân không được chạm đất.
Trần Văn Đức cõng Trì Tố Trân trên lưng bắt đầu đi ra, họ hàng nhà họ Trì liền xúm vào cản trở.
Không phải chặn đường đòi phong bao thì cũng là chặn cửa đố chữ, thậm chí còn bắt Trần Văn Đức cõng sách.
Đây vốn cũng là tập tục địa phương, coi như là chuyện vui, ngụ ý là nhà mẹ đẻ lưu luyến cô dâu, còn chú rể vì vợ mình mà phải "vượt năm ải, c.h.é.m sáu tướng".
Nhưng đến ải cuối cùng ra khỏi cửa, một bà thím họ bên nhà họ Trì càng lúc càng quá đáng, mặc kệ mọi người nói thế nào cũng cứ chắn cửa không cho đi.
Mười bảy mười tám phút nhanh chóng trôi qua, hai chân Trần Văn Đức cõng Trì Tố Trân đã bắt đầu run lên, Trì Tố Trân nằm bò trên lưng Trần Văn Đức thì ha hả cười.
“Cũng hòm hòm rồi thôi chứ, còn trì hoãn nữa là lỡ giờ thật đấy, cả làng chúng tôi đang chờ đón cô dâu về khai tiệc.” Nhị Toàn cười xòa nói đỡ.
Bà thím họ vì làm khó được nhà trai, mặt mày đắc ý: “Ôi dào, cơm ngon không sợ muộn, vừa rồi ta hỏi câu đấy, các cậu trả lời được, ta tự nhiên sẽ tránh đường ~
Mau nói, gà có trước hay trứng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004441/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.