Tiếng c.h.ử.i bới của Kiều Kiến Quốc còn chưa dứt, “Phịch” một tiếng, cửa bị người từ bên ngoài đá văng.
Kiều Kiến Quốc đang dùng lưng chặn cửa, cả người bị hất văng về phía trước, mặt úp xuống đất, trượt một đường dài.
Hắn còn chẳng kịp thấy đau, vừa lết vừa bò chạy vào phòng trong, vừa chạy vừa la:
“Đừng đ.á.n.h ta, không liên quan chuyện của ta! Oan có đầu nợ có chủ! Phân gia sau ta không còn có trêu chọc quá các ngươi! Muốn ta mẹ làm, các ngươi đ.á.n.h ta mẹ đi, đừng đ.á.n.h ta!”
Lôi Hồng Hoa vừa từ phòng trong chạy ra, thấy Kiều Giang Tâm vác đòn gánh đứng ở cửa, da đầu mụ tê rần. Lại nghe tiếng la của Kiều Kiến Quốc, mụ tức suýt ngất.
Bỏ luôn con trai, mụ ta “Phịch” một tiếng đóng sầm cửa phòng, cài then lại.
“A a a a a ~”, Kiều Kiến Quốc thấy mẹ mình đóng cửa, quay đầu chạy về phòng mình, “Phịch” một tiếng, cũng đóng sầm cửa. Hắn ngồi phịch xuống giường thở hổn hển, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Lôi Hồng Hoa, mụ đàn bà độc ác, bà ra đây cho tôi! Mụ phù thủy già không c.h.ế.t, bà ra đây!”
Kiều Giang Tâm vừa c.h.ử.i vừa dùng đòn gánh phang cửa.
Phòng Tây, Kiều Kiến Hoa đặt con gái xuống giường, đứng dậy định ra xem. Lý Tiểu Bình (vợ hắn) lạnh mặt quát: “Ngồi xuống, không được đi!!!”
Kiều Kiến Hoa do dự: “Là giọng con Đại Nha với thằng ôn con kia. Mẹ với Kiến Quốc còn ở bên ngoài.”
Lý Tiểu Bình lạnh lùng: “Tết nhất mà người ta đ.á.n.h tới tận cửa, chắc chắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004429/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.