Kiều Giang Tâm thiếu chút nữa bị cái màn “an ủi” của Trần Văn Đức làm cho tức cười.
“Anh nói mấy lời này dễ làm người ta hiểu lầm lắm đấy. Anh đính hôn thì đính hôn, liên quan gì đến tôi?” Kiều Giang Tâm học theo khẩu khí của Trần Văn Đức, nói giọng âm dương quái khí: “Còn ‘khổ sở’, ‘chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng’, ‘tôi muốn tìm người có linh hồn tư tưởng phù hợp’.”
Nói tới đây, Kiều Giang Tâm liếc xéo hắn, bộ dáng ghét bỏ không thôi: “Chậc chậc chậc ~, nghe cái ý này, là tôi đang bám lấy anh à? Tôi không nhớ là mình đã làm cái gì gây hiểu lầm với anh. Trần sinh viên, hay là anh nhắc tôi một chút, tôi ở đâu, khi nào, đã có lời nói hay hành động nào không đứng đắn, khiến anh giữa ban ngày ban mặt nằm mơ thế? Anh thật sự nghĩ tôi mù à? Cái thứ như anh, cho dù đàn ông trên đời này c.h.ế.t sạch, tôi cũng không thèm!”
“Tìm một con ch.ó còn hơn anh. Ít nhất ch.ó còn biết giữ nhà, anh thì làm được gì?”
Cố Vân Châu vẻ mặt khiếp sợ nhìn Kiều Giang Tâm. Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Kiều Giang Tâm nổi giận. Nhưng cũng có thể lý giải, thanh danh của con gái là chuyện lớn. Hắn mang theo địch ý nhìn Trần Văn Đức. Tự xưng là người làm công tác văn hóa, mà mồm ch.ó không mọc được ngà voi. Đừng nói mắng, đ.á.n.h cũng đáng.
Kiều Hữu Tài ở phía trước nghe, trong lòng cũng không thoải mái: “Trần gia lão đại, cậu đi nhờ xe thì ngồi yên đi, đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004415/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.