Lưu Hân Nghiên gục mặt trên bàn, nhìn Cố Vân Châu thỉnh thoảng lại đi ra cửa đảo quanh. “Thế nào? Giang Tâm về chưa?”
Cố Vân Châu không tự nhiên nói: “Tôi ra ngoài hít thở không khí, mùa đông này, cửa sổ đóng kín ngột ngạt quá.”
Lưu Hân Nghiên không chú ý tới vẻ không tự nhiên của hắn: “Vậy anh nhìn hộ tôi xem Giang Tâm về chưa? Chán c.h.ế.t đi được, tôi cũng muốn đi theo nàng ấy chúc Tết.”
Cố Vân Châu xoay người đi ra ngoài: “Vừa rồi tôi không để ý, tôi đi xem giúp cô.”
Lưu Hân Nghiên đang c.ắ.n hạt dưa thì sửng sốt, như là phát hiện ra chuyện gì hay ho. Đợi Cố Vân Châu trở về, đôi mắt liền nhìn hắn chằm chằm.
“Làm gì?”, Cố Vân Châu không tự nhiên sờ sờ mặt.
Lưu Hân Nghiên nói: “Anh Cố, anh cũng rất muốn Giang Tâm trở về đúng không? Kỳ thật lúc nãy anh ra ngoài, căn bản không phải đi hít thở không khí, mà là đi xem nhà họ Kiều chúc Tết về chưa, đúng không?”
Cố Vân Châu cụp mắt xuống, bất động thanh sắc nói: “Đừng nói bậy.”
Lưu Hân Nghiên làm bộ "anh đừng giả vờ, em biết hết rồi": “Cho nên, anh Cố, anh cũng muốn tìm Giang Tâm đ.á.n.h bài báo thù, đúng không?”
Cố Vân Châu khựng lại, quay đầu nhìn Lưu Hân Nghiên: “Cô xác định cô thật sự thích thằng nhóc Âu Dương Nhược Phi kia? Chứ không phải khi còn nhỏ mọi người đều nói hắn là vị hôn phu của cô, tạo cho cô ảo giác, khiến cô tiềm thức cho rằng mình thích hắn?”
Lưu Hân Nghiên lập tức phản bác: “Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004412/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.