Lưu Thiết La đ.á.n.h giá Kiều Giang Tâm. Lần trước gặp, nó mới 9 tuổi, gầy gò, đen nhẻm, thoắt cái đã thành một cô nương lớn.
"Giang Tâm lớn thế này rồi à?", giọng ông ta đầy phức tạp.
Kiều Giang Tâm cũng nhìn ông ngoại. Ông ngoại cao lớn ngày nào, không biết sao giờ trông như thấp bé đi rất nhiều.
"Vâng ạ. Lần trước gặp ông là lúc đám tang bà ngoại, chớp mắt đã tám năm rồi."
Bên kia, Kiều Hữu Tài thấy Lưu Thiết La không lay chuyển, mặc cho Lưu Quốc Binh kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Lưu A Phương thấy chồng không đứng, cũng ôm bụng run rẩy định quỳ xuống.
Đám người vây xem xung quanh hét lên: "Ối giời, ông Lưu, thế này không được đâu. Bụng to thế kia sắp đẻ rồi, trời thì lạnh, có chuyện gì thì vào nhà mà nói."
"Đúng đấy ông Lưu à. Đều là con gái mình, có gì nói ra là xong, cố chấp làm gì. Con bé Tiểu Phương không phải đứa nhẫn tâm, chắc chắn trước kia nó có nỗi khổ."
Lý Phượng Muội cũng hoảng, vội chạy ra đỡ Lưu A Phương: "Cô làm gì thế? Bụng mang dạ chửa, nhỡ có mệnh hệ gì, chúng tôi gánh làm sao nổi?"
Đỡ Lưu A Phương xong, Lý Phượng Muội quay sang gọi Lưu Thiết La:
"Bố!"
Ý là: Bố xem đi, giờ làm thế nào? Bao nhiêu năm nay, bà hiểu rõ, bố chồng và chồng mình ngoài miệng thì trách cô em chồng, nhưng thực ra vẫn thương cô ấy lắm.
Quả nhiên, Lý Phượng Muội vừa gọi "Bố", Lưu Thiết La nhíu mày nhìn vợ chồng Kiều Hữu Tài.
Kiều Giang Tâm nhân cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004407/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.