“Tiểu Bình, em ráng thêm chút nữa, anh ở bên ngoài canh giữ đây, em đừng sợ.” Giọng nói cổ vũ của Kiều Kiến Hoa từ ngoài cửa truyền vào. Lý Tiểu Bình đã gần như kiệt sức. Cô ta cảm thấy eo mình, giống như bị nghiền nát từng mảnh, đau đến nỗi linh hồn cũng muốn vỡ vụn. Mồ hôi và nước mắt chảy ròng ròng trên thái dương cô ta. “Đến trấn trên... Đưa tôi đến trạm y tế...”
Bà Đào truyền đạt lại ý của Lý Tiểu Bình ra ngoài: “Kiến Hoa, vợ cậu nói muốn đến trạm y tế.” Kiều Kiến Hoa dùng lại đúng lời khuyên của Lôi Hồng Hoa để khuyên Lý Tiểu Bình: “Tiểu Bình, em kiên cường một chút. Trời lạnh thế này mà đến bệnh viện, em với con bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ? Nếu là ngày thường, chúng ta ở lại trạm y tế ở cữ xong về cũng không sao. Nhưng đây là cuối năm rồi, mấy ngày nữa là 30 Tết, chúng ta không thể ăn Tết ở trạm y tế được? Em ráng nhịn một chút, kiên trì một chút. Em nghe lời bà Đào, con sinh ra rồi, anh cái gì cũng nghe em.”
Mặt Lý Tiểu Bình trắng bệch không còn giọt máu, vươn tay kéo lấy tay bà Đào: “Bà Đào, cầu xin bà, cầu xin bà... Cho người báo tin cho nhà mẹ đẻ tôi... Tôi... tôi đưa tiền...”
Bà Đào an ủi: “Con bé này, cô xem tôi có đi được không? Tôi mà đi rồi, ở đây ai lo cho cô? Cô yên tâm, tay nghề đỡ đẻ của tôi, ở làng trên xóm dưới này là có tiếng. Cô chỉ cần nghe tôi, tôi bảo đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004387/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.