Kiều Giang Tâm thấy Lưu Thúy Vân thật sự không ngại, lúc này mới xoay người vẫy tay về phía Cố Vân Châu. “Anh Cố đại ca, mau tới đây, cô nói không sao cả.” Lưu Thúy Vân nghe tiếng “cô” thân thiết kia, trong mắt thêm một tia ấm áp.
Vào cửa, Kiều Giang Tâm thuận thế nói luôn với Lưu Thúy Vân về việc lần sau sẽ đưa người nhà đến lấy hàng. “Cô ơi, lần sau có thể cháu sẽ đưa bác cả và ba cháu đến lấy hàng. Sau này việc làm ăn này sẽ để họ tiếp nhận, để họ kết nối với cô.” Lưu Thúy Vân có chút kinh ngạc: “Hàng này bán nhanh lắm mà, không nói nhiều ít, khẳng định là kiếm được tiền? Sao lại giao cho người khác làm? Thế nào? Cha mẹ cô đẩy cô ra dò đường, có thành quả rồi, liền giành về cho anh em trai cô à?”
Lưu Thúy Vân nói lời này là có nguyên nhân, dù sao thời này phần lớn cha mẹ đều trọng nam khinh nữ. Bản thân bà và cô bé này cũng rất hợp tính, bà hảo tâm khuyên nhủ. “Cô là người từng trải, cô nói cho cháu nghe. Bất kể là người thân hay người yêu, phụ nữ chúng ta ấy, phải cầm tiền trong tay mới có tự tin. Có tiền, muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn mua gì thì mua nấy. Người ta không có đồ, mình vẫn có thể có. Không muốn ở lại huyện Ninh, quay đầu là có thể đi. Chỉ cần có tiền, đi đâu cũng là ngày lành tháng tốt, cháu đừng có ngốc.”
Kiều Giang Tâm hướng Lưu Thúy Vân nói lời cảm ơn, là loại cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004371/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.