Chuyện nhà họ Kiều bán hàng cuối cùng vẫn bị truyền ra ngoài. Một cô con gái gả đi xa của thôn Cao Thạch lúc về thăm nhà đã lỡ miệng nói ra. Tin tức này vừa truyền đi. Mấy bà thím trong thôn đều mượn cớ mua đồ, vây quanh cửa nhà họ Kiều, lân la bắt chuyện với Lưu A Phương, muốn dò la tin tức.
“A Phương à, chúng ta đều là người cùng một thôn, quen biết bao nhiêu năm rồi, đồ nhà cô bán rẻ cho bọn tôi một chút đi.” “Đúng đó, kiếm tiền của thôn khác là được rồi, tiền của người trong thôn mình cũng kiếm, thế không phải là lòng dạ hiểm độc à? Mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ngược lên mấy đời, có khi đều là từ một nhà mà ra đấy.” “Đúng rồi A Phương, tôi nghe Trần Tuệ về nói, các cô kiếm được nhiều tiền lắm phải không, người mua đồ xếp hàng dài, chen cũng không chen vào được. Nghe nói, con dâu cả nhà cô cưới về là quả phụ kia, thối tiền lẻ mà tìm không xuể.”
Theo lời bà thím đó nói xong, hiện trường lập tức ồ lên. Mọi người nhìn Lưu A Phương ánh mắt đều sáng rực lên. “A Phương à, hai chúng ta đều là gả đến cùng một thôn, cô gạt người khác chứ không thể gạt tôi được, hàng này của các cô là lấy từ đâu về vậy?”, thím Hai Dương mặt tươi cười lấy lòng hỏi.
Lời này vừa hỏi ra, mọi người đều im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu A Phương, chờ bà trả lời. Lưu A Phương da mặt căng cứng, lắp bắp nói: “Tôi, tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004361/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.