Thạch Anh ném đũa: "Cái gì gọi là tao làm khó mẹ mày? Cái gì gọi là tao không ưa mày? Lẽ ra tao phải ưa mày à? Trước đây tao đã bảo không cần đi học, không cần đi học, mày cứ đòi đi. Giờ học ra được cái kết quả gì?
Mày bị đuổi học về, mày làm cái chuyện mất mặt gì ở trường, còn cần tao phải hỏi à?
Mày xem tao có ra ngoài nói mày một câu nào không? Tao thấy tao chính là nể mặt mày quá rồi đấy!"
Thạch Anh càng nói càng tức: "Về thì thôi đi, từng này tuổi đầu còn muốn người hầu hạ. Cả ngày ngủ đến mặt trời phơi mông. Tao đi làm về hầu cả nhà này thì thôi, tao còn phải hầu cả mày nữa? Tao nợ mày à?
Đã về một tháng rồi, công việc không tìm, việc nhà không làm, xem mắt không đi. Hóa ra nhà tao phải nuôi mày cả đời à?
Còn suốt ngày 'bi thương' này, 'bi thương' nọ. Mày tưởng mày là Lâm Đại Ngọc chắc?"
Trì Tố Trân bị chị dâu mắng một trận, vừa xấu hổ vừa tức, cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
Vừa lúc Tiểu Bảo đẩy cái thìa của bà Trì ra: "Bà nội, bà đừng gắp cho con nữa, con no rồi."
Bà Trì ném cái thìa vào bát: "Đồ vong ân bội nghĩa! Còn dám nổi nóng với bà à? Bà nhịn ăn nhường cho mày, bà sai à?
Đúng là đồ thượng bất chính hạ tắc loạn! Tốt không học, học cái thói bất hiếu, đanh đá."
Bà Trì rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ai ở đó cũng nghe ra.
Tiểu Bảo tuy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004347/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.