Kiều Giang Tâm dắt đại bá, tính ra cửa hàng bách hóa mua sắm một chuyến, trong nhà giờ thứ gì cũng thiếu.
Không nói đến ăn mặc, ngay cả quần áo tử tế để ra đường gặp người, cả nhà góp lại cũng không nổi một bộ.
Giai đoạn từ năm 80 đến 85, buôn bán vỉa hè đúng là thời cơ vàng đầu tiên cho những ai dám làm ăn sau cải cách mở cửa.
Lúc này, kinh tế đất nước đang trên đà cất cánh, vật tư khan hiếm, mà nhu cầu thị trường thì vô cùng lớn.
Nhưng cũng trong cái thời buổi gió nổi mây phun này, bày sạp vỉa hè cũng cần có cái đầu và sự can đảm rất lớn.
Kiều Giang Tâm đảo mắt nhìn đường phố. Có người đẩy cái thùng được quấn chăn bông kín mít, rao bán kem que.
Rồi nào là quán quà vặt, quán viết chữ thuê, thậm chí có cả quán sửa nồi niêu xoong chảo, bật lửa.
Bên góc đường còn có sạp sửa giày.
Thời này, giày dép hỏng gần như đều mang đi sửa chứ không ai nỡ vứt đi.
Tuy chỉ là mấy sạp hàng lác đác, khách cũng không ít, nhưng cả người mua lẫn kẻ bán đều rất cẩn thận.
Bởi vì chính sách còn chưa rõ ràng, không bị bắt thì không sao, chứ lỡ có ai muốn làm lớn chuyện, cái tội "đầu cơ trục lợi, cắt đuôi tư bản chủ nghĩa" là không chạy đằng trời.
Đảo mắt nhìn một vòng, Kiều Giang Tâm liền kéo đại bá đi về phía một quán trà.
"Trà bán thế nào ạ?"
Một người phụ nữ cõng con đon đả: "Em gái, nước sôi để nguội một xu một ly,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004334/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.