“Giang Tâm, vừa rồi cái... cái... thỏi cá vàng nhỏ đó... là từ đâu ra vậy?” Vừa ra khỏi tiệm vàng Tụy Hoa, Kiều Hữu Phúc mới dám mở miệng hỏi. Lúc còn ở trong tiệm, ông không dám nói gì. Ông trông thế này, lại không có văn hóa, sợ nói sai điều gì làm mất mặt cháu gái. Nếu không phải vì ở nơi xa lạ, sợ cháu gái bị bắt nạt, ông đã chẳng vào tiệm mà đứng ngoài cửa chờ rồi.
Kiều Giang Tâm cũng không giấu bác cả: “Lúc trước chưa ra riêng, con đào được ở dưới gầm giường trong nhà.” Kiều Hữu Phúc sững người, trong mắt thoáng qua một nỗi đau xót.
Kiều Giang Tâm chớp lấy cơ hội, nhanh chóng "tẩy não": “Bác cũng thấy rồi đấy, một thỏi cá vàng nhỏ này là hơn 1300 đồng. Nhà mình không phải không có tiền, chỉ là không muốn tiêu cho bác thôi. Cái gì cũng phải có qua có lại. Ông nội không chỉ có mình bác là con. Bao nhiêu năm nay, bác với ba con đã làm hết những gì cần làm rồi. Sau này, kể cả ông nội có hối hận, muốn nói đến cái thứ tình cha con ch.ó má gì đó, bác cũng phải nhớ kỹ: Yêu người, trước hết phải yêu mình...”
Kiều Hữu Phúc nhếch miệng, nở một nụ cười gượng gạo, lảng sang chuyện khác: “Giang Tâm, tiếp theo... chúng ta đi đâu?” “Đến bệnh viện y học cổ truyền của huyện. Đưa bác đi khám bệnh. Cái bệnh này kéo bao nhiêu năm rồi, giờ có tiền, phải đi khám ngay.”
Trong lòng Kiều Hữu Phúc dâng lên một cảm xúc phức tạp, ông gật đầu thật mạnh: “Ừ!”
Hai bác cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004332/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.