Kiều Phương Phương liếc qua tờ giấy biên nhận, không chút do dự ký tên mình lên.
Nhà họ Trần cũng sòng phẳng đưa 300 đồng cho cô ta.
Từ tiệm hòm nhà họ Trần bước ra, đầu óc Kiều Phương Phương vẫn còn lâng lâng.
Mọi chuyện quá thuận lợi, cô ta không khỏi thấy tiếc.
Sớm biết thế vừa rồi mình cứ hét giá cao lên, nhân cơ hội đòi thêm tám chín chục, không chừng nhà họ Trần cũng đồng ý.
Tiếc quá.
Nắm xấp tiền "Đoàn kết" dày cộp trong tay, Kiều Phương Phương đi thẳng đến trạm y tế.
Lôi Hồng Hoa đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại ngoài sân, thấy con gái đến, vội vàng đón.
“Phương Phương, thế nào rồi?”, giọng bà ta không giấu được vẻ vui mừng.
Kiều Phương Phương nhếch miệng cười: “Mẹ, mẹ còn không yên tâm con làm việc à?”
Nói rồi cô ta móc tiền trong túi ra, vờ cho mẹ thấy rồi lập tức nhét lại.
“Xong rồi, tiền về tay rồi.”
Lôi Hồng Hoa cười tít mắt, mặt nhăn lại như đóa cúc, kéo Kiều Phương Phương ra góc khuất: “Tốt tốt tốt, đi, chúng ta ra kia nói chuyện.”
Tiền bạc không nên khoe khoang, trạm y tế người qua kẻ lại, để người ta nhìn thấy thì không hay. Trên lầu phòng bệnh lại là phòng chung, cũng không tiện.
Hai mẹ con đi đến gốc cây to ở góc tường, Kiều Phương Phương nhìn quanh không có ai, lúc này mới móc tiền ra, chấm nước bọt vào đầu ngón tay, "xoẹt xoẹt" đếm tiền.
Từng tờ "Đoàn kết" lật nhanh trên tay cô ta.
Đếm đến hai mươi, cô ta dừng lại: “Mẹ, đây là 200, mẹ đếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004302/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.