Kiều Giang Tâm mặt lạnh tanh, gánh hai thùng nước đầy từ giếng về, bước đi thoăn thoắt. Xa Kim Mai đang ngồi xổm rửa rau gần đó, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Kiều Giang Tâm, ngẩn người. Hai thùng nước lớn như vậy đặt trên vai Kiều Giang Tâm bé nhỏ, dường như không có trọng lượng. Dù đòn gánh đã cong vút, nhưng cô vẫn đi rất nhanh. Hai thùng nước này mà để bà ta gánh... Ai, nhà này không có một ai ra hồn. Chồng thì ốm yếu, con cái thì không trông cậy được. Vất vả lắm mồ mả tổ tiên mới bốc khói, ra được một sinh viên đại học, kết quả nửa đường gặp mưa bão, dập tắt ngấm. Nghĩ đến đứa con trai đã về nhà mấy hôm, đến giờ bà ta vẫn không dám nói cho ai biết. Người ta hỏi sao thằng bé về, bà ta đều nói dối là trường cho nghỉ. Nhớ đến con trai, Xa Kim Mai càng phiền lòng. Rõ ràng còn một năm nữa là tốt nghiệp, là được phân công tác, sao lại tự dưng bị khuyên thôi học? Tương lai thì chưa nói, giờ biết làm sao? Chồng thì ho khù khụ cả ngày, con nhỏ thì đi học. Đứa lớn từ trường về thì như người mất hồn, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Việc đồng áng đổ hết lên vai một mình bà ta. Nhớ lại lúc con trai thi đỗ đại học, người ta khen ngợi bà ta thế nào, Xa Kim Mai thấy nước bọt trong miệng cũng đắng ngắt. Còn nói về già hưởng phúc, cứ thế này, bà ta sống không đến lúc già. Ai, lúc này, giá mà có người chia sẻ gánh nặng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004297/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.