Bên kia, Kiều Đại Long đưa ba người nhà Lôi Hồng Hoa đến cổng trạm y tế, liền quay đầu xe về. Cái máy kéo này không còn là tài sản của đội. Mấy năm trước lúc giải tán đội sản xuất, chỉ trong vài ngày đã chia xong hết tài sản tích góp 30 năm của đội. Ngoài nông cụ, sọt, đòn gánh... còn có năm con bò, một con la và một cái máy cày tay, động cơ bơm nước, máy bơm tưới ruộng... Để giành được cái máy kéo này, gia tộc bọn họ đã liên tục họp mấy lần. Cuối cùng, bốn anh em đời bố chú, mười mấy anh em họ đời bọn họ, không lấy bất cứ tài sản lớn nào, còn phải góp thêm tiền cho đội mới lấy được cái máy kéo. Mấy năm nay mấy nhà thay nhau dùng. Ngày thường lễ tết, họp chợ, còn chạy ra trấn kiếm khách, tiền đó là của chung bốn nhà.
Anh ta không thích người khác mượn máy kéo, dù là cùng thôn. Hơn nữa, Lôi Hồng Hoa và Kiều Cửu Vượng cũng không biết điều. Sáng mượn xe không nói trả tiền dầu, đến câu cảm ơn cũng không có. Giờ sắp ăn cơm tối lại chạy đến mượn. Nếu không phải Kiều Đại Long cũng phải gọi Kiều Cửu Vượng một tiếng chú, lại là chuyện liên quan đến mạng người, anh ta đã không chạy chuyến này. Tưởng máy kéo không cần dầu, không bị hao mòn à? Lúc trước trong đội chia tài sản lớn, Kiều Cửu Vượng không lấy cái gì, chỉ đòi tiền, khăng khăng nhà mình có mấy đứa con trai, nhiều sức lao động, chia được không ít tiền. Giờ thì hay rồi, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004293/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.