Đây không phải là căn phòng của cô ở nhà mẹ đẻ trước khi lấy chồng sao? Cúi đầu nhìn bàn tay mình, tuy lòng bàn tay cũng có không ít vết chai, nhưng đây không phải là đôi tay đã trải qua sương gió, với các khớp ngón tay vừa thô vừa to của cô.
Theo bản năng, cô đưa tay sờ lên má, cảm nhận được sự mềm mại non nớt từ lòng bàn tay.
Kiều Giang Tâm chấn động, hơi thở trở nên dồn dập.
Cô vội vàng leo xuống giường, xỏ giày vào, lao đến bên chiếc gương treo trên tường.
Trong gương, một làn da màu lúa mạch nhưng vẫn hơi ngăm đen, đôi mắt to. Dù gầy, nhưng trên mặt vẫn còn nét bầu bĩnh chưa phai hết.
Đây là... cô của lúc còn trẻ?
Kiều Giang Tâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương, đồng tử co rút dữ dội.
Cô không phải đã dùng t.h.u.ố.c chuột "Ba Bước Đổ" nấu một nồi canh gà, đồng quy vu tận với nhà họ Trần rồi sao? Tại sao lại quay về lúc trẻ thế này?
Cô đưa tay tự nhéo má mình một cái: "Ui da~"
Cảm nhận được cơn đau, lại nhìn vết móng tay hằn rõ trên má, Kiều Giang Tâm bật cười, cười mà nước mắt lưng tròng.
Không biết là do chấp niệm trước khi c.h.ế.t của cô quá sâu, hay là ông trời đã mở mắt, để cô quay lại lúc còn trẻ?
Nhớ lại chiếc bụng bầu của mẹ, đây là năm cô 16 tuổi, năm 1983. Năm này, vì gặt hái mùa màng quá sức, cô bị sốt cao, nằm liệt giường hai ngày.
Tình hình nhà họ Kiều khá phức tạp. Đến tận bây giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004262/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.