''Em học bắn súng được bao lâu rồi?'' Anh hỏi.
''6 năm'' Cô không hề né tránh.
Đồng tử của Cố Ngôn co rút lại. ''là 6 năm mà cô ấy mất tích sao? rốt cuộc có chuyện gì mà cô ấy lại học bắn súng chứ?''
Anh buôn cô ra, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu.
San ngồi dậy khỏi giường, rót cho mình cốc nước rồi hỏi anh: "Anh có muốn uống chút nước không?"
Anh nhắm mắt gật nhẹ đầu.
"Bây giờ chỉ có một chiếc giường làm sao tôi và anh có thể ngủ được. Chi bằng anh đưa chìa khóa xe tôi ra xe ngủ.". San đề nghị.
Cố Ngôn nhẹ nói: "Kính xe bị vỡ, sao mà ngủ được?"
"Em đang lo cái gì vậy? Tôi mệt rồi, hơn nữa em nghĩ tôi sẽ làm gì với người phụ nữ sắp ly hôn chứ!"
....
Sao khi tắm bước ra San thấy anh đã ngủ.
Đèn phòng mờ ảo, cô nhìn anh nằm trên giường mà nhớ đến người đàn ông cô từng cứu. Điều duy nhất cô nhớ là anh ta bị thương ở chân.
Do dự một lúc cô quyết định đi đến kiểm tra. Nhưng chiếc quần tây dài ôm lấy chân anh cô không tài nào xắn nó lên được.
Tiếng thở đều đều vang lên, anh ấy ngủ khá say.
Không còn cách nào khác, cô có suy nghĩ táo bạo là cởi quần anh ra.
"San cởi thắt lưng của anh rồi nhẹ nhàng kéo xuống một chút, một chút nữa."
Tuy nhiên, Cố Ngôn đột nhiên mở mắt, với đôi mắt đen không thấy đáy anh nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-sai-lam/3076252/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.