Trịnh Nặc Trân trở lại nhà họ Hạ, có vẻ hơi mệt mỏi.
An Vân Tây vui vẻ ngồi trên ghế chờ Trịnh Nặc Trân quay lại. Nghe thấy tiếng cửa chuyển động, cô lập tức đứng lên thân mật chào hỏi, nắm lấy cánh tay của Trịnh Nặc Trân, âu yếm nói: "Mẹ, mẹ đã về rồi."
Trịnh Nặc Trân dịu dàng nhìn An Vân Tây, nhẹ nhàng chạm vào tay cô. "Ừm."
“Mọi chuyện ổn chứ? Bạch Ngọc San, cô ấy có đồng ý không?” An Vân Tây ngập ngừng hỏi.
Trịnh Nặc Trân khẽ thở dài, đột nhiên nắm chặt tay An Vân Tây, nghiêm túc nói: "Vân Tây. Mẹ có thể thấy con có một tình yêu sâu đậm với Cố Ngôn nhưng đó không phải tình yêu đích thực. Yêu là khi mà cả hai đều vui vẻ trân trọng từ phút từ giây bênh nhau. Cậu ta không yêu con. Chúng ta đừng cố chấp."
Ánh mắt bà Trịnh rơi vào trên bụng của An Vân Tây, "Chúng ta có thể tự mình nuôi nấng đứa nhỏ, đây là huyết thống của nhà họ Hạ. Nó lớn lên sẽ vui vẻ mà không cần lo lắng. "
"Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy? Cố Ngôn đã hứa với con rằng anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với con" An Vân Tây chỉ cảm thấy lạnh nửa người, " Hay là, Bạch Ngọc San, cô ta nói cái gì với mẹ sao?"
“Ồ, không.” Trịnh Nặc Trân lắc đầu và phủ nhận ngay lập tức, “ Bạch Ngọc San, cô ấy là một cô gái tốt. Con bé không nói gì cả.”
"Mẹ ..." An Vân Tây thân thể lạnh đi, nhìn thấy vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-sai-lam/3076154/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.