"Hừ." Hạ Trung Hải đột nhiên đứng lên.
Thấy vậy, Trịnh Nặc Trân nhanh chóng trả nạng cho ông.
Hạ Trung Hải sắc mặt âm trầm, "Ta cũng không thể ép buộc ngươi kết hôn hay không. Tuy nhiên, đứa bé trong bụng Vân Tây có một nửa dòng máu Hạ gia ta, nên sau này cứ để đứa nhỏ mang họ Hạ ngươi không cần phải dính líu gì đến nó cả."
Nói xong, Ông chống nạng, một mình bước ra khỏi phòng, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Bên trong, bầu không khí so với trước đây ngưng tụ và ngột ngạc hơn. Cuộc gặp hôm nay giữa hai nhà coi như đổ bể.
Nơi khác trong Yuntian Yipin.
Vừa rồi, San quay lại và rời khỏi phòng sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Cô ngơ ngác đi trên hành lang dài, tấm thảm mềm mại khi cô bước lên không phát ra tiếng động, giống như giẫm phải một thảm hoa.
Đầu óc cô trống rỗng, cả người như bồng bềnh trên mây, không biết mình đang nghĩ gì.
Những từ vừa nghe cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
San càng nghĩ về điều đó, cô ấy càng tức giận, và bước đi ngày càng nhanh hơn.
Cô đi quá nhanh vội vàng, và vô tình đụng phải một ông lão với cây gậy trên tay. “Thật xin lỗi.”
Cô vội dừng lại, cúi đầu giúp ông lão ổn định lại.
Lúc này cô mới nhận ra bộ quân phục mà ông lão này mặc nhìn quen quen, không phải là bộ quân trang vừa rồi cô lén nhìn thấy trong phòng sao?
Chẳng lẽ người trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-sai-lam/3076024/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.