Chờ cho đến khi người phục vụ đi ra. Cố Ngôn cắt thịt cho An Vân Tây, " Em đói rồi, ăn nhanh đi."
An Vân Tây đắc ý, vừa ăn vừa hỏi: "Anh không uống chút rượu sao? Buổi tối em có thể lái xe." Cô đương nhiên hy vọng anh uống càng nhiều càng tốt.
“Không được, ăn tối xong anh phải đến thành phố T.” Cố Ngôn cũng không nhiều lời, hắn mơ hồ minh bạch.
Đôi mắt ngấn nước của An Vân Tây không giấu được sự thất vọng. Hiện tại cô phải nghĩ biện pháp khác, làm sao để anh ở lại qua đêm...
Các món ăn rất tinh xảo và hấp dẫn, nhưng nhìn An Vân Tây đạo đức giả trước mặt, anh không có cảm giác thèm ăn.
An Vân Tây cẩn thận cắt cho anh một miếng gan ngỗng nhỏ, đứng dậy bưng lên đĩa của anh, khóe mắt và lông mày nở nụ cười dịu dàng, "Ngon lắm, anh cũng ăn thử đi."
" Em đang mang thai, nên ăn nhiều hơn." Anh ném gan ngỗng trở lại đĩa trước mặt An Vân Tây, cố gắng duy trì biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt. Thực ra anh không muốn ăn đồ ăn của cô.
Đôi mắt của An Vân Tây khẽ tỏa sáng, phủ một tầng sương mỏng, " Cố Ngôn, anh cuối cùng cũng nguyện ý quan tâm đến đứa bé." Có một sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô ta.
Cố Ngôn thờ ơ trả lời: " Xin lỗi, trước đây đã không nghĩ đến cảm nhận của em."
“Vậy, anh và Ngọc San..." An Vân Tây ngập ngừng hỏi, cẩn thận nhìn mặt anh, giả vờ khoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-sai-lam/3075982/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.