“Cô ta cũng tham gia đánh nhau, muốn đứng, hẳn là hai chúng tôi phải cùng nhau đứng?”
Giáo viên nhìn Vu Tịch: “Em vẫn không phục sao? Ha, em đến phòng làm việc cho tôi.”
Khâu Y Nhị vẫn đang khóc lóc sướt mướt.
“ô ô, cô ta đánh tôi như thế này, khuôn mặt của tôi … Tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.”
Đến văn phòng …
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Vu Tịch: “Nhìn em này, trông em rất đắc ý, em đắc ý như vậy được bao lâu? Tôi nói cho em biết, một
học sinh như em, không có giáo viên nào muốn nhận em cả, chỉ là con chuột nhắt, lộn xộn, em đang làm xấu mặt trường của chúng tôi, nếu một trong số học sinh khác thi không đậu, tất cả đều là lỗi của em.”
Vu Tịch nói: “Thưa thầy, em đã trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh và Truyền hình B.”
“Ha, em đậu lớp văn hóa rồi sao mà đắc ý như vậy, thảo nào hôm nay em kiêu căng như vậy, em có thể so sánh với Khâu Y Nhị sao. Con bé trong nhà có tiền, còn em thì lấy gì thì so.”
Vu Tịch cau mày: “Thầy, cô ta đánh em trước, em không nên đánh lại sao?”
“Tôi không thấy em ấy làm, tôi chỉ thấy em, ở đây từ từ mà nghĩ, hôm nay đứng đây cho đến khi tan học!”
Vu Tịch chế nhạo: “Em không đồng ý, trừ khi cô ta đứng cùng với em.”
“Em…”
Tất nhiên giáo viên sẽ không làm điều này.
Chú của Khâu Y Nhị là hiệu trường trường học, ngẩng đầu hay cúi đầu cũng gặp, còn thường xuyên gặp nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1070040/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.