Chương trước
Chương sau
Tay anh từ phía dưới luồn vào.
“Vợ à, hôm nay em thật là xinh đẹp.”
Vu Tịch nghe vậy, đáy lòng tràn đầy vui sướng, giống như lỗ hổng trong ngực bị lấp đầy.
Khóe môi không tự chủ được cong lên.
Cố Lâm Hàn nói: “Vợ à, anh muốn em, làm sao bây giờ?”
Bởi vì câu này của anh, trên người Vu Tịch như bị điện giật.
Chậm rãi, giống như ngọn lửa, không thề khống chế nóng lên.
Huhu, cô cũng muốn…
Muốn anh, muốn dây dưa cũng với anh, muốn hoàn toàn trờ thành một với anh.
Cô mê mang nhìn cố Lâm Hàn.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Cố Lâm Hàn chống tay nằm trên cô, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ gương mặt của cô xuống dưới.
Xương quai xanh dưới cổ áo cô xinh đẹp lộ ra.
Cổ mảnh khảnh, mỗi một đường cong đều thật tinh xảo.
Anh nhịn không được hôn lên, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng xẹt qua.
Cơ thể Vu Tịch căng chặt.
Ngực cô phập phồng, nhũn qua càng ngày càng no đủ, dưới bộ quần áo căng chặt có một loại cảm giác khẩn trương giương cung bạt kiếm, gần như muốn phá vỡ quần áo, mãnh liệt chui
ra.
Cố Lâm Hàn dán lên, dùng hàm răng gặm cắn, làm Vu Tịch toàn thân càng căng chặt.
Bàn tay bấu chặt sau lưng anh cũng càng bám chặt.
“Ưm, anh…”
Cố Lâm Hàn sờ váy của cô từ phía sau, lập tức cởi ra.
Trước ngực Vu Tịch buông lỏng.
Váy từ phía trên trượt xuống một cái là có thể mở ra.

Bên trong, bầu ngực ấm áp mang theo hương vị dụ hoặc làm cố Lâm Hàn yêu thích không buông tay, bắt đầu sờ soạng lên.
Vu Tịch lập tức run rẩy.
Cảm thấy thân thể đều đi theo, bất an vặn vẹo.
Làm sao bây giờ, cô cũng rất muốn, rất muốn,…
Bị anh vuốt ve như vậy cảm thấy muốn càng nhiều.
Tuy rằng cảm thấy rất đáng sợ, nhưng lại không khống chế được mà muốn.
Cô hơi mở ra miệng, thờ ra khí nóng, phảng phất như đang nói, muốn, muốn…
sắc nữ này.
Cố Lâm Hàn không hiểu sao cũng rất thích.
Cố Lâm Hàn cười, hôn ở trên môi cô.
Vu Tịch rất nhanh hóa bị động thành chủ động.
Hôn đến khí thế ngất trời, trong lòng cũng càng khó chịu.
Cố Lâm Hàn buông cô ra, cảm thấy cô đã không chịu được nữa.
Vu Tịch xác thật cảm thấy cả
người giông như đang ngâm trong nước.
Chảy xuôi, phát ra âm thanh nhỏ giọt.
Thật đáng sợ…
Nhưng bời vi phía trước tra thời gian mang thai bất đồng, cũng nhìn qua, nói lúc này thai phụ sẽ càng muốn muốn loại an ủi này, không khỏi vì chính mình cảm thấy bi ai.
Thật phiền, cố tình lại không được, thật là mệt.
Nhìn cô khó chịu như vậy, cố Lâm Hàn vừa cảm thấy vui vẻ, vừa càm thấy đau lòng.
Vui vẻ là vì cảm giác rộng mở của cô.
Anh thích cô thản nhiên như vậy.
Anh cũng thích cô không chút nào cố kỵ, bởi vì động tác của anh mà mở rộng hơn.
Đau lòng là cô khó chịu như vậy mà không thể như thế nào…
Anh nghĩ, cười đỡ cổ của cô, nhìn cô: “Muốn anh giúp em hay

không?”
“Cái gì?”
Môi anh như có như không lướt qua thân thể của cô, lưu lại từng đợt gợn sóng.
“Giúp em giải quyết một chút.”
“A…”
Nhìn biểu tình mê ly của cô, anh hắn càng cười tươi.
“Gọi chồng, anh sẽ giúp em.”
u »1
Đáng ghét!
Vu Tịch cảm thấy chính mình nói chuyện, hàm răng đều đang va chạm.
Cảm giác run lên.
Nhưng mà, trong lòng thật sự rất muốn…..
“Anh xem anh có đáng ghét không.”
“Ngoan ngoãn gọi chồng.”
“Già…”
“Già cái gì? Anh già à?”
“Chồng…”
Giọng nói mang theo một loại cảm giác buông, Vu Tịch gọi xong rồi, toàn thân buông lỏng, hai chân không khỏi cọ xát vào nhau.
Phía dưới cảm thấy tay của cố Lâm Hàn vói vào dưới váy của cô.
“Anh…anh…”
“Đừng nhúc nhích, để chồng giúp em…
Tay Vu Tịch càng nám chặt, càng ngày càng gấp.
Chỉ cảm thấy, thân thể ở dưới người anh thấm mồ hôi.
Bên môi vang lên âm thanh khó nhịn, không cần anh lại dụ dỗ, cô không tự chủ được kêu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.