Ghen ghét làm cô ta hoàn toàn thay đổi.
Cảm giác ngọt ngào đó phảng phất như ngăn cách tất cả mọi người.
Khiến người đi qua nhìn đều cảm thấy ngọt rụng ráng.
Dựa vào cái gì, Vu Tịch dựa vào cái gì.
Trong lòng cô ta chỉ có một câu như vậy vẫn luôn quanh quẩn, nghi vấn, không cam lòng.
Hôn lễ rốt cuộc kết thúc.
Vu Tịch dựa vào trên sô pha.
Cố Lâm Hàn nói: “Như thế nào, mệt mỏi rồi phải không, quần áo
này nhìn đã thấy mệt, buổi tối họ hàng nhà mình ăn cơm, em không cần mặc.”
Vu Tịch dựa vào đó.
Như vậy kết thúc…
Kết hôn thật là kì lạ, vừa mới còn đang suy nghĩ tại sao còn không kết thúc, mệt mỏi quá.
Thật sự kết thúc, còn có chút cảm giác chưa đã thèm…
Dù sao cũng là lần đầu tiên kết hôn, cô thật đúng là cảm thấy mới lạ.
“Hóa ra kết hôn là loại cảm giác này.”
Cũng không kém.
Cố Lâm Hàn nhìn cô lệch qua kia, cười một cái, cũng nhích lại gần.
Anh cũng cảm thấy, kết hôn còn chơi rất vui.
Bên ngoài hôn lễ, ca sĩ còn đang ca hát, giọng hát có thể truyền tới bên này.
Nhưng mà sau đó hẳn là không có chuyện của hai người bọn họ.
cố Lâm Hàn nhìn chân Vu Tịch.
Cúi đầu cởi giày của cô ra.
“Đừng nhúc nhích, anh xoa cho em.
Vu Tịch cúi đầu, ngẩn người, nhìn anh.
Anh không chê chút nào, cầm lấy chân cô.
Nghĩ đến buổi tối hôm qua cô còn cho gửi cho anh ảnh của đôi chân này.
Lúc ấy vẫn trắng nõn, đeo giày
cao gót một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1070031/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.