Chương trước
Chương sau
Những ông bố bình thường chưa chắc đã làm được điều này.
Ba của cô, dù sao cô cũng biết, trước đây cô nghe Tô oành than thở, nói khi mang thai ông ấy chưa bao giờ hỏi han chuyện gì, ngay cả đứa trẻ sắp chào đời,
vẫn đang thắc mắc tại sao đứa trẻ chưa đủ mười tháng đã sinh ra.
Mới 9 tháng hơn, đã chào đời.
Kỳ thật đương nhiên tình trạng này, rất nhiều đứa trẻ đến 9 tháng đã xem như phát triển hoàn toàn, có thể ra đời.
Như vậy có thể thấy, đàn ông thực sự, đố với con của mình, không mấy quan tâm.
Cố Lâm Hàn là một người đàn ông, nhưng anh vẫn biết điều này.
Bản thân Vu Tịch cũng không tìm hiểu sâu như vậy.
Cảm giác như anh hiểu hết mọi thứ.
Vu Tịch cười cười, sờ sờ bụng mình.
Có lẽ con cùa cô, may mắn hơn cô rất nhiều.
Có thể gặp một người cha yêu thương mình như vậy.
Trong thâm tâm Vu Tịch biết rằng, chính do anh là người tốt, mới có dáng vẻ như này.
Cảm thấy bụng của mình đã lớn hơn, trái tim của Vu Tịch cũng trở nên mềm mại hơn.
Lúc đầu còn nói không muốn có con nữa, thoáng chốc, đứa bé đã được mười mấy tuần.
Nhưng Vu Tịch lại bắt đầu nghĩ tới.
“Bụng bây giờ bắt đầu lớn hơn, anh nói xem, sau này có phải sẽ làm vỡ bụng của em không.”
Cố Lâm Hàn nhìn bụng cô.
Vòng eo của cô ấy thực sự rất

thon gọn.
Anh đã từng xem ảnh trên mạng, những bức ảnh đó, khi lớn hơn tháng tuổi, bụng sẽ biến thành trái bóng đá, bóng rổ, thậm chí còn to hơn rất nhiều, khiến người ta không thể tin được.
Anh cũng bắt đầu lo lắng một chút.
Vu Tịch thân hình nhỏ bé như vậy, có thể chịu được sao?
Anh cũng sợ hãi, cái bụng nhỏ này sẽ hỏng mất.
“Làm sao có thể như vậy?” Anh nói: “Nếu không, ngày mai ăn nhiều một chút…”
Vu Tịch nói: “Người khác nói, đến thời điểm, bụng sẽ lớn hơn rất nhiều, da bụng sẽ căng ra,, sau đó sẽ xuất hiện rất nhiều vết rạn … cái đó, về sau cũng không thể loại bỏ được…”
Cố Lâm Hàn siết chặt tay Vu Tịch: “Đừng nghĩ lung tung … không phải ai cũng lớn.”
“Nhưng mà, đa phần mọi người đều nói, đến lúc lúc đó nhất định sẽ xấu đi… về sau sẽ không mặc
đồ bơi sao?”
Cô nghĩ, đến lúc đó, Hứa Khả còn chưa sinh con, bụng chắc hẳn sẽ rất đẹp, nhưng cô …
Khi đó Cố Lâm Hàn nhìn cô, liệu có cảm thấy ớn lạnh buồn nôn không?
Nhìn thấy Vu Tịch mím môi suy nghĩ miên man như vậy, cố Lâm Hàn siết chặt tay cô hơn.
“Con nói, con không kết hôn, tiền lễ hỏi, ba vàng bốn bạc gì đó hôm nay mẹ không lấy được, ngày mai, về sau, mẹ cũng đều không lấy được.”
“Con…”
Tô Hành lôi kéo Vu Tịch: “Con làm gì.”
Vu Điềm nhìn tình cành này, ở phía sau cười lạnh.
Vu Tịch đẩy ra Tô Hành: “Mẹ nói con nói cái gì, mẹ còn không phải là không muốn nhìn thấy con kết hôn sao?”

“Con… ở trong mắt con mẹ là người như vậy? A, mất công năm đó mẹ đau ba bốn ngày mới liều chết sinh ra ngươi.”
“Trừ bỏ chiếm dụng bụng của ngài, con còn chiếm của ngài cái gì? Tiền? Con đây tiêu tiền của bố con, mẹ thi sao? Mẹ không chăm sóc con được một ngày, khác đâu? Hôm nay con ở chỗ này nói, sau này, con cũng coi như không có người mẹ nào, quan hệ của chúng ta cứ chặt đứt đi.”
Tô Hành bị dọa lui về sau.
“Con… Con… Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa!”
Vu Tịch nói: “Ngài không phải nghe rõ rồi sao, nói xong, ngài đi đi.”
“Con, con, đứa con gái bất hiếu, con…” Bà ta nhất thời tức đến cái gì cũng không để ý, trực tiếp nói với Thư Nhã: “Bà thấy được, cô ta là đứa con gái bất hiếu như vậy, đều phải đoạn tuyệt quan hệ với ta, cô ta đối xử với chúng ta như vậy, mấy người về sau cũng đừng nghĩ hưởng phúc của cô ta!”
Tô Hành nghĩ là, cô ta đối xử với mình như vậy, cô ta cũng đừng nghĩ tốt.
Vu Tịch nhìn Tô Hành, hừ lạnh một chút, lại nói với Thư Nhã: “Bác gái, làm bác khó xử là cháu không tốt, hôm nay hôn lễ cứ theo lẽ thường đi, cháu không gây chuyện, cháu biết bên ngoài khách khứa đều tới, cháu có người nhà như vậy đã làm nhà họ Cố mất mặt, không thể làm nhà họ Cố càng mất mặt hơn, cháu sẽ cố gắng hoàn thành.”
Thư Nhã cau mày nhìn Vu Tịch: “Tiểu Tịch, con đừng nói như
vậy.”
Vu Tịch cười nhìn Thư Nhã: “Con người của cháu có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bác gái ngài đều yên lặng bao dung, bởi vì cái này, cháu cũng rất quý trọng đoạn duyên phận này, nhưng ngài cũng thấy được, người nhà của cháu là thứ cháu không thay đồi được, cháu biết cháu không xứng với nhà họ cố, không phải bởi vì có bao nhiêu tiền, mà là bởi vì tố chất trong nhà, cho nên nếu nhà họ cố muốn thay đổi ý tường, lúc nào cháu cũng có thể đi.”
Thư Nhã lôi kéo cô: “Đứa nhỏ ngốc, làm sao con lại không xứng đâu, con là con dâu bác nhìn trúng từ ánh mắt đầu tiên, không phải bời vì con mang thai, cũng không phải bởi vì chúng ta sốt ruột, bác là muốn con làm con dâu của ta.”
Trong lòng Vu Tịch càng ấm áp hơn.
Thư Nhã nói: “Hôm nay là ngày lành, đừng như vậy, lập tức hôn lễ sắp bắt đầu, con đi chuẩn bị một chút, nơi này để bác tới xử lý.
Vu Tịch nhìn mặt sau, gật đầu, quyết đoán đi xử lý chuyện hôn lễ trước.
Bên ngoài nhiều khách khứa chờ như vậy, cô không thể chậm.
Tô Hành còn nghĩ muốn đi náo loạn, nhưng mà vừa mới Vu Tịch đã nói tới mức đoạn tuyệt quan hệ, Tô Hành vừa tức lại bực, vừa sợ thật sự chọc tới Vu Tịch, cô thật đúng là cái gì đều có thể làm được.
Nhìn Vu Tịch đi ra ngoài, Vu Điềm ở phía sau nhìn, trong lòng chua xót.
Mẹ của Cố Lâm Hàn thật sự thích Vu Tịch như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.