Cố Lâm Hàn dừng một chút: “Nói xong rồi, tôi đi đây.”
“Anh… đợi một chút.” Hứa Khả gấp gáp ngăn lại.
Anh quay đầu lại, Hứa Khả hỏi: “Vài ngày nữa hai gia đinh chúng ta sẽ gặp nhau để bàn chuyện cưới xin, anh biết không?”
cố Lâm Hàn nói: “Với anh họ? Cũng tốt, hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi.”
Hứa Khả chế nhạo: “Đúng vậy, thấy tôi kết hôn với một người tàn tật, anh hẳn là càm thấy rất vui, đây chính là báo ứng của tôi, có phải không?”
Cố Lâm Hàn lần nữa quay đầu lại, trịnh trọng nhìn Hứa Khả.
“Bệnh của anh họ, không phải không có khả năng chữa khỏi, đây cũng là do chính cô lựa chọn. Cô không muốn gả, không nhất định phải gả”
Hứa Khả đột nhiên lạnh lùng.
“Tôi đã nói với mẹ tôi rất lâu rồi. Tôi phát hiện mình không còn thích anh ấy nữa. Tôi muốn hủy bỏ hôn ước … Nhưng mà, không phải lúc nào khác mà là ngay lúc này, anh ấy đã xảy ra chuyện, Lâm Hàn, anh có thể hỏi mẹ tôi, trước khi ra nước ngoài, tôi đã nói với bà ấy rằng, tôi thích anh và muốn ở bên anh …”
Hứa Khả vẫn còn nghĩ đến.
Cố Lâm Hàn nói: “Cô nói đủ chưa, vì anh họ, tôi có thể coi như không nghe thấy.”
“Anh….”
Cố Lâm Hàn không nhìn tiếp nữa, mở cửa, bước ra ngoài.
Hứa Khả cắn môi, đứng ở mép bàn, chỉ cảm thấy thân thể run lên, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Nhìn xem, bọn họ nói không sai.
Vì người tàn phế kia, họ muốn cô kết hôn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1070021/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.