Vu Tịch lắc đầu. “Tốt hơn một chút rồi…” Tuy nhiên, ngay sau dứt lời, cô lại tiếp tục nôn mửa … Cố Lâm Hàn bận bịu vuốt lưng, vỗ về lưng cô, an ủi. “Không sao, không sao, chỉ cần nôn ra là được.” Đây là lần đầu tiên Tả Kinh Luân thấy, Cố Lâm Hàn chăm sóc Vu Tịch theo cách này. Vốn cho rằng Vu Tịch ờ bên anh ta, chỉ vì anh ta có tiền, có địa vị. Tuy nhiên, chưa bao giờ nghĩ rằng, cố Lâm Hàn vẫn còn có một mặt như vậy. Anh ta luôn là dạng người cao cao tại thượng, con trai nhà giàu, kiêu ngạo, cao quý, có vẻ không chịu cúi đầu. Khắp toàn bộ thành phố B, thậm chí cả nước, tiếng tăm vô cùng lừng lẫy. Tuy nhiên, bây giờ anh ta lại đang cẩn thận chăm sóc Vu Tịch như vậy. Tả Kinh Luân ở trong lòng biết rõ, nếu đổi lại là anh ta, cũng sẽ không cẩn thận được như vậy. Thông thường, anh ta nhớ lại, có lẽ ngay cả khi mẹ anh chăm sóc anh, bà cũng sẽ ghét bỏ việc nếu anh nôn ói bẩn thỉu như vậy. Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch nôn ra sạch sẽ, đỡ Vu Tịch dựa vào người anh. “Nếu không đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Vu Tịch quay đầu lại nhìn Tả Kinh Luân. “Không sao, anh ta tránh xa tôi một chút là được.” Tả Kinh Luân ở phía sau, bất giác cúi thấp đầu xuống. Có lẽ cô nói đúng, anh ta là một tên cặn bã.
Cô ấy sẽ chọn mình mới là lạ. Tả Kinh Luân đứng dậy, loạng choạng, kém chút liền ngã xuống. Vu Tịch nhìn anh: “Tôi sẽ nói với Vu Điềm, để cô ấy đến đón anh.” Cố Lâm Hàn ậm ừ, quay đầu lại giúp Vu Tịch, đi khỏi chỗ này. Tả Kinh Luân nhìn theo cô. “Vu Tịch.” Vu Tịch cau mày: “Anh lại làm cái gì?” Tả Kinh Luân nói: “Anh thực sự hết cơ hội rồi sao?” Vu Tịch chỉ cho anh ta một cái liếc mắt. Tả Kinh Luân chỉ cỏ thể cười khổ: “Không có việc gì, đừng nói với Vu Điềm, anh có thể tự quay về.” Vu Tịch phớt lờ anh ta, đi theo cố Lâm Hàn vào trong xe. Sau khi lên xe, Vu Tịch suy nghĩ một hồi, vẫn gửi một tin nhắn cho Vu Điềm. Cố Lâm Hàn nói: “Em ổn không?” Vu Tịch lắc đầu dựa vào người anh: “Không sao, nhưng bụng hơi trống rỗng.” “Vậy anh dẫn em đi ăn.” “Không dám ăn, sợ sẽ nôn … Mà này, Lâm Lệ sư huynh thế nào rồi?” cố Lâm Hàn hít một hơi thật sâu, thở dài, nói với cô: “Bây giờ vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, đùi phải có một đoạn xương bị vỡ nát, mặc dù đã phẫu thuật bảo toàn được cái chân không cần phải cắt bỏ. Nhưng mà, có thể hồi phục hay không thì chưa chắc chắn, ý của bác sĩ là như vậy, khả năng lớn, là có thể bị thọt… Tình hình không mấy khả quan … Mức độ hồi phục cụ thể sẽ được chú ý, tùy theo phục hồi sau đó.” “Nghiêm trọng như vậy … như thế nào lại thành ra như vậy?”
cố Lâm Hàn nói: “ở trên đường, va chạm bên hông với một chiếc xe tải lớn, tài xế vì tự vệ, ngay lập tức rẽ trái, anh họ ngồi ở ghế sau, liền bị đè dưới xe.” Vu Tịch nghĩ đến, đều cảm thấy đau đớn. Vu Tịch dựa vào người anh: “Vậy anh…” Cố Lâm Hàn sờ đầu cô, cả nhà đều có tang, khi trở về đây, anh dường như cảm thấy tốt hơn rất nhiều. “Không sao đâu, bảo anh trở về, bởi vì anh em trong nhà còn có nhiều việc làm ăn, nên muốn anh đối phó một chút.” “Được rồi …” Hai người cứ thế ôm nhau, về tới trước nhà. Vu Tịch không có thói quen an ủi người khác. Chỉ có thể ôm chặt lấy cố Lâm Hàn. ở bên kia. Vu Điềm nhận được tin. Trong lòng thầm mắng, Tả Kinh Luân chết tiệt này, vậy mà lại đi tìm Vu Tịch. Tuy nhiên, cô ấy đang ờ trong trường luyện thi, vừa đi ra ngoài, liền có thể nhìn thấy Tả Kinh Luân say bét nhè. Cô ta tức giận bước đến, ngửi được mùi vị trên cơ thể của Tả Kinh Luân, đã cảm thấy buồn nôn. Tả Kinh Luân nhìn cô: “Vu Điềm, em đến rồi.” Vu Điềm ghét bỏ nói: “Sao anh lại uống say tới như vậy?” Tả Kinh Luân cả người đều dựa vào trên người của Vu Điềm. “Đàn ông ở bên ngooài xã giao một chút, em thì biết cái gì.” Vu Điềm chán ghét, suýt chút nữa thì nôn mửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]