Vu Tịch lắc đầu.
“Tốt hơn một chút rồi…”
Tuy nhiên, ngay sau dứt lời, cô lại tiếp tục nôn mửa …
Cố Lâm Hàn bận bịu vuốt lưng, vỗ về lưng cô, an ủi.
“Không sao, không sao, chỉ cần nôn ra là được.”
Đây là lần đầu tiên Tả Kinh Luân thấy, Cố Lâm Hàn chăm sóc Vu Tịch theo cách này.
Vốn cho rằng Vu Tịch ờ bên anh
ta, chỉ vì anh ta có tiền, có địa vị.
Tuy nhiên, chưa bao giờ nghĩ rằng, cố Lâm Hàn vẫn còn có một mặt như vậy.
Anh ta luôn là dạng người cao cao tại thượng, con trai nhà giàu, kiêu ngạo, cao quý, có vẻ không chịu cúi đầu.
Khắp toàn bộ thành phố B, thậm chí cả nước, tiếng tăm vô cùng lừng lẫy.
Tuy nhiên, bây giờ anh ta lại đang cẩn thận chăm sóc Vu Tịch như vậy.
Tả Kinh Luân ở trong lòng biết rõ, nếu đổi lại là anh ta, cũng sẽ không cẩn thận được như vậy.
Thông thường, anh ta nhớ lại, có lẽ ngay cả khi mẹ anh chăm sóc anh, bà cũng sẽ ghét bỏ việc nếu anh nôn ói bẩn thỉu như vậy.
Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch nôn ra sạch sẽ, đỡ Vu Tịch dựa vào người anh.
“Nếu không đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Vu Tịch quay đầu lại nhìn Tả Kinh Luân.
“Không sao, anh ta tránh xa tôi một chút là được.”
Tả Kinh Luân ở phía sau, bất giác cúi thấp đầu xuống.
Có lẽ cô nói đúng, anh ta là một tên cặn bã.
Cô ấy sẽ chọn mình mới là lạ.
Tả Kinh Luân đứng dậy, loạng choạng, kém chút liền ngã xuống.
Vu Tịch nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1070014/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.