Mấy ngày nay cố Lâm Hàn đều cùng ngủ với cô. Chỉ ôm đi ngủ cũng cảm thấy rất thoải mái, nhất thời lăn qua lộn lại, vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Thói quen thật là một thứ đáng sự. Lúc này Vu Tịch trả lời anh. “Không có em ở đó có phải rất cô đơn, trống rỗng, lạnh lẽo không?” “Đồ không biết xấu hổ.” Nhìn những chữ này, anh giống như có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười đắc ý của Vu Tịch, rất sinh động. Vu Tịch nói: “Chụp cho anh bức ảnh khỏa thân, giảm bớt tương tư.” cố Lâm Hàn gửi mấy dấu chấm. Nhưng nhìn màn hình, anh thật ra có chút chờ mong cô sẽ gửi ảnh chụp. Lúc sau, Vu Tịch gửi ảnh qua. Quả nhiên là ảnh lộ liễu. Là một đôi chân lộ ra. Cố Lâm Hàn hít một hơi thật sâu. “Có dám chụp bên trên không.” Vu Tịch chụp phần đùi trắng nõn. Cố Lâm Hàn nói: “Em dám gửi ảnh không?” Vu Tịch lại chụp lên trên một chút. Cố Lâm Hàn không còn gì để nói lắc đầu. Người này, thật là yêu tinh. Hai người, anh một câu, em một câu. Không biết từ bao giờ đã tới đêm khuya, tuy rằng không nói gì nghiêm túc nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi sáng. Vu Tịch chỉ cảm thấy mình còn đang nằm mơ, đã bị kéo dậy để đi trang điểm. Vu Tịch. Tô Hành không vui nhìn xe chờ bên ngoài. Vu Tân Nông nói: “Bà nhìn cái gì, còn không nhanh đi thay quần áo. Tô Hành nói: “Tôi sớm nói, tôi không muốn bọn họ kết hôn, tôi không đi.” Vu Tân Nông nói: “Được rồi, đứa bé cũng có rồi, không kết hôn thì phải làm sao bây giờ.”
“Ông…” Sau khi Tô Hành nói cho Vu Tân Nông mọi chuyện, Vu Tân Nông nói thẳng, vậy nhanh chóng kết hôn đi. Tuy rằng rất tức giận nhưng Vu Tân Nông cũng biết, nhà họ cố có thể chấp nhận con bé cũng không tệ rôi. Mặc kệ kết hôn vì lí do gì, dù sao cũng là nhà họ cố. “Được, kết hôn, về sau trôi qua thế nào chính là chuyện của con bé, dù sao đường là tự con bé chọn, đi nhầm hay đi đúng hướng, bà còn quản được à?” “Nhưng mà, nhà bọn họ đối xử với chúng ta như vậy…” “Bà thích đi thì đi.” Vu Tân Nông tức giận nói: “Còn không phải là con gái do bà nuôi lớn, một đứa hai đứa đều là như thế này, hừ.” Tô Hành bị mắng như vậy, trực tiếp ủ rũ. Lần trước không cẩn thận nói vạ miệng, nói chuyện Vu Điềm mang thai đứa bé ra… Vu Tân Nông lập tức nổi trận lôi đình, nói nhanh chóng cút ra khỏi cửa nhà. Lúc này Vu Điềm ra tới. Mấy ngày nay tâm trạng của cô ta không tốt. Vốn dĩ đã nói với Tả Kinh Luân nói lá muốn đi phá thai, đều do người mẹ vô dụng này của cô ta, vậy mà nói lỡ miệng. Mấy ngày nay cố Lâm Hàn đều cùng ngủ với cô. Chỉ ôm đi ngủ cũng cảm thấy rất thoải mái, nhất thời lăn qua lộn lại, vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Thói quen thật là một thứ đáng sự. Lúc này Vu Tịch trả lời anh. “Không có em ở đó có phải rất cô đơn, trống rỗng, lạnh lẽo không?” “Đồ không biết xấu hổ.” Nhìn những chữ này, anh giống như có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười đắc ý của Vu Tịch, rất sinh động. Vu Tịch nói: “Chụp cho anh bức ảnh khỏa thân, giảm bớt tương tư.” cố Lâm Hàn gửi mấy dấu chấm. Nhưng nhìn màn hình, anh thật ra có chút chờ mong cô sẽ gửi ảnh chụp. Lúc sau, Vu Tịch gửi ảnh qua. Quả nhiên là ảnh lộ liễu. Là một đôi chân lộ ra. Cố Lâm Hàn hít một hơi thật sâu. “Có dám chụp bên trên không.” Vu Tịch chụp phần đùi trắng nõn.
Cố Lâm Hàn nói: “Em dám gửi ảnh không?” Vu Tịch lại chụp lên trên một chút. Cố Lâm Hàn không còn gì để nói lắc đầu. Người này, thật là yêu tinh. Hai người, anh một câu, em một câu. Không biết từ bao giờ đã tới đêm khuya, tuy rằng không nói gì nghiêm túc nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi sáng. Vu Tịch chỉ cảm thấy mình còn đang nằm mơ, đã bị kéo dậy để đi trang điểm. Vu Tịch. Tô Hành không vui nhìn xe chờ bên ngoài. Vu Tân Nông nói: “Bà nhìn cái gì, còn không nhanh đi thay quần áo. Tô Hành nói: “Tôi sớm nói, tôi không muốn bọn họ kết hôn, tôi không đi.” Vu Tân Nông nói: “Được rồi, đứa bé cũng có rồi, không kết hôn thì phải làm sao bây giờ.” “Ông…” Sau khi Tô Hành nói cho Vu Tân Nông mọi chuyện, Vu Tân Nông nói thẳng, vậy nhanh chóng kết hôn đi. Tuy rằng rất tức giận nhưng Vu Tân Nông cũng biết, nhà họ cố có thể chấp nhận con bé cũng không tệ rôi. Mặc kệ kết hôn vì lí do gì, dù sao cũng là nhà họ cố. “Được, kết hôn, về sau trôi qua thế nào chính là chuyện của con bé, dù sao đường là tự con bé chọn, đi nhầm hay đi đúng hướng, bà còn quản được à?” “Nhưng mà, nhà bọn họ đối xử với chúng ta như vậy…” “Bà thích đi thì đi.” Vu Tân Nông tức giận nói: “Còn không phải là con gái do bà nuôi lớn, một đứa hai đứa đều là như thế này, hừ.” Tô Hành bị mắng như vậy, trực tiếp ủ rũ. Lần trước không cẩn thận nói vạ miệng, nói chuyện Vu Điềm mang thai đứa bé ra… Vu Tân Nông lập tức nổi trận lôi đình, nói nhanh chóng cút ra khỏi cửa nhà. Lúc này Vu Điềm ra tới. Mấy ngày nay tâm trạng của cô ta không tốt. Vốn dĩ đã nói với Tả Kinh Luân nói lá muốn đi phá thai, đều do người mẹ vô dụng này của cô ta, vậy mà nói lỡ miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]