Chương trước
Chương sau
Chát, Vu Tịch tát vào mặt Tả Kinh Luân.
Vu Tịch nói: “Vi anh không tôn trọng những cô gái, cũng không tôn trọng tôi, tôi đánh anh một cái cũng không quá phận đi? Hừ, tôi chịu sinh con cho cố Lâm Hàn là cam tâm tình nguyện, không cần loại người như anh đến nói ra nói vào.”
“Em….”
Tả Kinh Luân vô duyên vô cớ bị đánh cái nên vô cùng tức giận.
“Vu Tịch, cô cho rằng sinh đứa nhỏ cho anh ta, anh ta sẽ đối xử tốt với cô sao? Cô đừng có nằm mơ.”
Vu Tịch hừ lạnh quay đầu rời đi.
Cô sẽ không hối hận.
Cô cảm thấy rất may mắn, lúc trước không ờ bên Tả Kinh Luân, loại đàn ông như vậy, không đáng để lãng phí thanh xuân.
Buổi tối, sau khi Vu Tịch trở về, Cố Tân Tân đã gọi điện đến.
“Vu Tịch, hu hu, không được rồi.”
Vu Tịch nói: “Xảy ra chuyện gì? Không phải cậu trộm đi đến party độc thân của bọn đàn ông bọn họ đi.”
Cố Tân Tân nói: “Hạ Tử Minh uống say, còn đánh người ta nữa, hình như rất nghiêm trọng…..”
ii »
Vu Tịch không đến party độc thân của bọn họ, cô muốn đi học bù,
hơn nữa bữa tiệc đó do mấy người đàn ông làm, cô cũng không có hứng thú đi.

Không ngờ bên đó lại xảy ra chuyện.
Cố Tân Tân là trộm đi, vốn dĩ nói là party độc thân nhưng chỉ có vài người đi, chỉ có những người bạn mà họ quen biết đi đến uống rượu, nói chuyện.
Thậm chí một người phụ nữ cũng không được rủ.
Không ngờ cố Tân Tân chạy đến đây, bên ngoài người ta ngán lại không cho cô vào.
Nhưng cố Tân Tân là ai, là người có thể cản được sao.
Cô nói chưa xong thì đã đi vào.
Nhưng không ngờ cô đi vào nhầm phòng riêng.
Vừa bước vào đã thấy thanh sắc khuyển mã*, căn phòng màu hồng phấn, vô cùng gợi tinh.
*[Thanh sắc khuyển mã: Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh,
nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. “Thanh sắc khuyển mã” ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.]
Nhìn thấy cố Tân Tân chạy vào, một tên béo trong đó, trực tiếp kéo Cố Tân Tân qua muốn sờ mó cô.
Cố Tân Tân hét lên chạy ra ngoài, làm mấy người của Hạ Tử Minh giật mình.
Có người quen biết cố Tân Tân, vừa thấy cô đã biết là bạn nữ cùng hội với Hạ thiếu bọn họ, đương nhiên vội vàng chạy đi nói.
Hạ Tử Minh nghe nói cố Tân Tân không tốt, vài người uống quá nhiều, vội vàng chạy ra ngoài, cầm chai rượu đập lên đầu người đó…..
Nhìn thấy trên đất đầy mấu, người kia trực tiếp bị dọa ngã trên mặt đất té xỉu, cố Tân Tân cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này nên cô khóc lóc gọi điện cho Vu Tịch.

Hạ Tử Minh còn say, anh ấy ngã trái ngã phải, nhìn trên người trên mặt đất còn đi đến đạp lên giữa hai chân người đó.
“Động ai thì động, mày dám động vào chị em nhà bọn tao.”
Cố Tân Tân vội vàng ôm chặt anh ấy.
“Hạ Tử Minh, đừng đánh nữa, một lát nữa đánh chết người đó.”
Mặt Hạ Tử Minh đặc biệt đỏ: “Đánh chết thì xảy ra chuyện gì, đánh chết rồi thì tính lên đầu anh.”
Phía sau mọi người cũng vội vàng đuổi theo ra.
Lôi Đình uống cũng gần sắp say,
trên mặt còn đỏ bừng.
“A, không đúng đi, chuyện này là như thế nào.”
Cố Tân Tân nhìn người còn tính là thanh tỉnh cố Lâm Hàn: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, sẽ không chết đi. Người này.”
Bên cạnh có người đã sớm báo cảnh sát.
Cũng có người gọi xe cứu thương tới.
Lập tức, toàn bộ câu lạc bộ bị tiếng còi của cảnh sát lấp đầy.
Mấy người bạn của người bị đánh đứng phía sau cũng đều hoảng sợ.
Nhìn đến cố Tân Tân, bọn họ bắt lấy cô ấy không buông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.