Trương Tử Lăng nói: “Không sao, có tôi ở đây, nhất định sẽ chụp rất đẹp, đến lúc đó, Vu Tịch kết hôn, Vu Điềm cũng lập tức sẽ kết hôn, cả hai cô con gái của gia đình anh chị đều đi lấy chồng, hai vợ chồng già các người, coi như là bớt phải lo nghĩ nhiều.”
Tô Hành mỉm cười: “Vâng, đúng vậy.”
Vu Tịch ngồi ở kia, Trương Tử Lăng vẫn nói liên tục: “Nhìn Vu Tịch nhà các người kia, nhìn đã thấy có phúc khí, con bé tìm được một nhà chồng quá tốt.”
Tô Hành mỉm cười: “Chính là như vậy, vậy cũng giống như nhà các người, tốt như vậy cơ mà.”
“Ha ha, bà thông gia khách khí quá.” Hai người phụ nữ phụ trách nói chuyện phiếm, Vu Tân Nông và ông Tả, chỉ ở bên cạnh ngồi uống trà.
Tả Kinh Luân vẫn nhìn Vu Tịch suốt.
Vu Điềm đứng ở nơi đó, không biết làm sao, chỉ là sắc mặt càng ngày càng kém, hiếm khi, không nói lời nào.
Vu Tịch chính là lại đây xem náo nhiệt, xem xong rồi thì đứng dậy nói: “Vậy con đi đây.”
Tô Hành vội vàng quay sang nói: “Vu Tịch, nhà chồng của cô thật sự một xu tiền biếu cũng không cho?”
Vu Tịch nói: “Được rôi, không
phải ở đây có người đưa cho mẹ tiền biếu sao? Mẹ cứ tìm nhà họ Tả mà đòi.”
Tô Hành bị chọc tức chửi ầm lên.
“Cô… Cô, con nhóc chết tiệt này, tất nhiên rồi, cô nhìn nhà họ Tả đi, làm cái gì cũng nhiều hơn so với nhà chồng của cô, đến lúc đó cô đừng có mà hâm mộ.”
Vu Tịch hừ một tiếng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069985/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.