Chương trước
Chương sau
Cố Lâm Hàn hơi ngẩng đầu lên.
Cảnh sát đang quan sát.
Người đàn ông này thật quen…
Một lúc sau…
Trong đồn cảnh sát.
Vu Tịch đã thay quần áo và đợi ở đó.
Cố Lâm Hàn ngồi ờ một bên.
Tả Kinh Luân đã được thoa thuốc, sắc mặt rất xấu, khuôn mặt xanh tím đang chăm chú nhìn sang hướng này.
Nhìn thấy cố Lâm Hàn và Vu Tịch ở bên nhau anh ta cảm thấy ghen tị, nhất là vào lúc này miệng anh ta đang rất đau.
Vài nhân viên cảnh sát nhìn vào bên trong.
“Chuyện gì đã xảy ra ?”
“Các thiếu gia giàu có đánh nhau.”
“Hả ?”
“Cảnh sát giải quyết cũng không biết đây là con trai Tả gia ở phố Tây, mau nói với mọi người…”
“Tả gia, gia tộc lớn như vậy.”
“Bảo Cố Lâm Hàn đã đánh anh ta.”
« »
Điều này… thật SỤ’ rất khó xử lý.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ ?”
“Hai vị Phật, xin hãy nghĩ cách để được ra ngoài I”

Bên trong Vu Tịch đang nhìn cố Lâm Hàn.
“Bây giờ thì sao, ảnh cưới làm sao đây ?”
“Cầm lấy.” Cố Lâm Hàn nhìn cô, “Nếu phiền, em cũng có thể đổi nhà.”
“Không phiền, sao em lại để ý
chứ, chắc cô của em đã nộp tiền đặt cọc rồi nên em không thể đưa tiền một cách vô nghĩa cho bọn họ được.”
cố Lâm Hàn chớp mắt nhéo má cô 1 cái.
“ Vậy được, một lát nữa xử lý xong rồi, tiếp tục đi chụp ảnh.”
Tả Kinh Luân trừng mắt nhìn hai người bên này.
Nhìn Cố Lâm Hàn duỗi tay véo trên má Vu Tịch.
Lại nhìn Vu Tịch cười, khuôn mặt nhỏ nở rộ sáng rọi, ánh mắt mang theo vui mừng.
Tả Kinh Luân nhướng mày.
Mà càng tức giận hơn chính là….
“Tả đại thiếu gia, đây là xảy ra chuyện gì, hẳn là bị thương không nghiêm trọng? tôi nghe nói, các người đùa giỡn, cãi nhau
to.”
Đội trưởng ở cục cảnh sát tới.
Cái gì cơ? Đùa giỡn xong cãi nhau to?
Tả Kinh Luân nói: “ cố Lâm Hàn ở bên đường đánh người, cho dù là camera hay nhân chứng, đều có đủ tôi nhất định sẽ không bỏ
qua cho anh ta, bất kể là thưa kiện hay không tôi nhất định cho anh ta vào tù!”
Đội trưởng ờ bên kia gãi gãi đầu.
Đưa Cố Lâm Hàn đưa vào tù?

Nghĩ đơn giản như vậy sao!
“Được rồi được rồi, cũng không phải là chuyện gì lớn cần gì phải làm lớn chuyện như vậy chứ.”
Tả Kinh Luân nghiêng mắt nhìn đội trường cục cảnh sát: “ Làm sao, các người sợ cố Lâm Hàn?
A, chẳng lẽ, cố Lâm Hàn anh ta,
thật sự là tại thành phố B này coi trời bằng vung, hoành hành ngang ngược, không ai có thể quản sao?”
“Không phải, chúng tôi không phải có ý này..”
Cố Lâm Hàn ở bên kia cũng nghe được.
Tiếng Tả Kinh Luân nói ra rất lớn, muốn không nghe được cũng khó.
Anh ờ bên này nhìn Tả Kinh Luân.
“ Anh cứ việc đi tố cáo đi, cũng có thể để mọi người nhìn xem, camera chắc là cũng rất rõ ràng, bởi vì anh động đến bạn gái tôi cho nên tôi mới đánh anh.”
“ Tôi động vào cô ấy thì làm sao, cô ấy với tôi là bạn bè, anh thì là cái gì cơ chứ, anh với cô ấy chẳng qua cũng chỉ là quan hệ yêu đương, cũng không phải bán cho anh, anh còn không cho cô ấy tiếp xúc với bạn của mình à?”
“Vậy anh cũng không thề trách tôi cùng anh có tiếp xúc!” cố Lâm Hàn đáy mắt phát lạnh.
Miệng Cố Lâm Hàn cười lạnh, .đi lên lại 1 lần nữa nắm lấy cồ áo của Tả Kinh Luân xách lên.
“Ai u, không được, không được a, Cố thiếu, xin anh bớt giận.”
Nơi này chính là cục cảnh sát a.
Tả Kinh Luân cũng không nghĩ rằng, anh ở Cục Cảnh Sát còn có thể to gan như thế.
“ Anh….Các anh thấy chưa,
anh ta ở chỗ này còn muốn đánh người, quả thực là…”
Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ thấy
được, nhưng là bọn họ có thể làm gì bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.