Cố Lâm Hàn say rượu vẫn còn rất vui vẻ. Vì cố Lâm Hàn say nên Vu Tịch phải về trước với anh. Vài người đang đợi ở bên ngoài cũng muốn đến giúp cố Lâm Hàn. Nhưng vì Vu Tịch đang ở bên cạnh anh nên cố Lâm Hàn phớt lờ họ và đi thẳng đi lên xe. Xe chạy đi, Hứa Khả mới chạy ra, lại thấy hai người khoác vai nhau còn ở bên trong cố Lâm Hàn siết chặt gáy và hôn lên môi Vu Tịch. Đột nhiên, Hứa Khả như bị dội nước lạnh từ trên đầu xuống… Nhìn thấy cảnh hai người họ hôn nhau, cô ta phát điên lên vì ghen tuông. Miệng Cố Lâm Hàn đầy mùi rượu liền hôn cô. Vu Tịch không nói gì liền đẩy anh ra, “Thật đáng ghét, anh nghiêm túc đi.” Cố Lâm Hàn vẫn không cam lòng, ôm cô nói, “Ai bảo em mỗi ngày đều dụ dỗ anh.” “Này, em dụ dỗ anh khi nào.” “Hôm qua không phải em ôm hôn anh không ngừng sao ?” “Không phải là anh hôn em trước _ __ _ ĩf sao. “Anh hôn em, em cũng liền ôm hôn anh ?” “Vậy là do anh dụ dỗ em.” Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch, quả nhiên anh đã say rồi cho nên khi nhìn Vu Tịch vào lúc này chỉ cảm thấy cô càng ngày càng hấp dẫn, làm cho anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng mà nũng nịu.
Đặc biệt là khi nghĩ đến đêm nay, nhìn thấy biểu hiện say sưa vì mình của cô. Anh rất thích nhìn và muốn nhìn thấy nó một lần nữa. Chỉ nghĩ đến đây thôi, liền cảm thấy phía dưới nhiệt khí đã dâng lên. Nóng lòng muốn ăn cô. Sau đó anh ôm cô vào lòng ngửi thấy mùi của cô trong lòng bắt đầu xốn xang. Thế nhưng, biết rõ là không thể ở gần như vậy, quá gần khiến anh luôn muốn cởi hết quần áo của cô vá hôn khắp cơ thể cô. Không muốn buông tay. vẫn âm thầm xoa xoa thân thẻ cô như vậy, khi về đến nhà mới nghe Vô Ưu yếu ớt ở trước mặt nói, “Thiếu gia, đến rồi…” Cuối cùng cũng đến, nếu không anh cũng sẽ phát điên lên mất. Phía sau vẫn có thể nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy, quả thực là tra tấn người khác. cố Lâm Hàn đi xuống, một mình Vu Tịch không thể đỡ nổi anh. Vô ưu lo lắng, vội vã chạy đến giúp đỡ. Khi Cố Lâm Hàn còn tỉnh táo, anh cũng không nặng như bây giờ. Bây giờ anh đang say, thân hình cao như vậy cho dù là rất gầy nhưng trọng lượng cơ bắp cũng rất lớn. Vô Ưu thiếu chút nữa ngã xuống. Thật vất vả mới đỡ được, một chân liền giẫm lên giày của cố Lâm Hàn… Sắc mặt Vô ưu đỏ bừng vội vàng nói, “Thiếu gia…”
Cố Lâm Hàn cau mày nhìn Vô ưu. “Cô…” Cố Lâm Hàn ngồi xổm xuống và lau giày. Vô ưu lo lắng, nhanh chóng cúi đầu xuống muốn giúp đánh giày. Cố Lâm Hàn đẩy Vô ưu ra. “Đừng động.” Anh cẩn thận lau thật lâu, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn thủ phạm. Vô ưu không nói gì. Những đôi giày giá rẻ như vậy… Anh có thể dễ dàng mua được. Vu Tịch ở bên cạnh nhìn thấy như vậy. Nhìn Cố Lâm Hàn có vẻ ngây ngô nhưng lòng dạ ấm áp. Điều đó có nghĩa là vì anh coi trọng những gì cô đã tặng. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy người đàn ông này, đôi khi… khá dễ thương. Vu Tịch không đi qua đỡ anh nữa. Cố Lâm Hàn bước vào. Vô Ưu đặt những món quà lên bàn. Cố Lâm Hàn liếc nhìn, rất nhiều thứ, nhìn bao bì bên ngoài liền hiểu bên trong là cái gì. cố Lâm Hàn biết rằng một trong số đó là những thứ rất có giá trị, một số rất hiếm và một số rất tận tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]