Có thể vào đều là người một nhà. Hứa Khả nhìn thoáng qua những người đó, bước vào cùng với cố Lâm Lệ ở bên cạnh. Ngay khi bước vào, Hứa Khả trước tiên đi tìm cố Lâm Hàn. “Em đi tặng quà cho Lâm Hàn.” Hứa Khả nói. Cố Lâm Lệ gật đầu. Hứa Khả bước vào, nhìn thấy nhóm người kia vẫn ờ chung, trong lòng bỗng chốc vô cùng chán ghét. “Lâm Hàn, sinh nhật vui vẻ.” Trước tiên cô ấy kêu một tiếng, vài người quay lại. Hứa Khả đi tới, đưa ra một hộp quà bọc nhung. “Biết mấy ngày nữa anh sẽ phải đến Athens để dự hội nghị, em đã chọn một chiếc kẹp cà vạt tặng cho anh.” Hứa Khả nói. Cố Lâm Hàn đứng lên, Vu Tịch ở bên cạnh cũng nhìn sang. “Cám ơn.” Cố Lâm Hàn tiếp nhận. Hứa Khả mỉm cười, thấy Vu Tịch ở bên cạnh. “À, Vu Tịch ở đây rồi, có Vu Tịch rồi, quà tặng của bọn em, anh chắc sẽ không chê là bình thường chứ.” Cô ấy cũng là biến đổi cách hỏi, Vu Tịch tặng quà gi. Món quà này, là cô ấy rất vất vả mới mua được, bất kể là trị giá, hay là giá trị sưu tầm, đều rất cao. Vu Tịch… Chỉ sợ là không vừa mắt bằng món đồ này đâu.
Không đợi bọn họ nói, cố Tân Tân ở bên cạnh trước tiên nói: “Ha ha, Vu Tịch kém cỏi lắm, Vu Tịch mua đồ rẻ tiền, xem!” Cô ấy chỉ vào đôi giày của hai người. Hứa Khả cúi đầu vừa thấy… Trong lòng chợt xốn xang. Hai người vậy mà đeo kiểu dáng giống nhau… Là giày đôi! Làm sao họ có thể… Vu Tịch nói: “Chỉ là hàng rẻ tiền, chị Hứa Khả đừng chê cười, nếu không phải tôi đưa, anh ấy chắc chắn sẽ không đeo, đây là tôi bắt ép anh ấy đeo vào.” Lời này ý muốn nói… Cho dù không có gì, nghe vào trong tai Hứa Khả, cũng là rõ ràng muốn khoe khoang. Hứa Khả nghiến răng, nhìn hai người, không hiểu tại sao, vốn dĩ hai người chẳng hề ăn nhịp với nhau, lúc này đứng ở đây, càng nhìn càng thấy giống một đôi tình nhân. Vì sao lại như vậy… Hứa Khả không muốn tin vào điều đó. Lôi Đình nói: “Hứa Khả, thật đúng lúc, cô muốn tới chơi trò chơi không? Chúng tôi đang chơi một trò chơi mà cố Lâm Hàn thua phải hôn Vu Tịch.” « » Hứa Khả trên mặt cứng đờ, cúi đầu cường ngạnh che giấu vẻ hung ác trong ánh mắt. “Thôi khỏi, các anh chơi đi, tôi đi ngay.”
Cô ấy quay người, đi trước. Khi cô ấy tới phía sau, nhìn thấy Cố Lâm Lệ, nói với cố Lâm Lệ: “Nhìn xem nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu của Lâm Hàn kìa” *HỒ bằng cẩu hữu: bè mà không phải bạn, bạn xấu, Hứa Khả muốn nói đến nhóm Lôi Đình cố Lâm Lệ nói: “Đã xảy ra chuyện gì.” “Lúc trước Lâm Hàn không ở cùng bọn họ, không như vậy. Lâm Lệ, anh lại không khuyên bào, chỉ sợ Lâm Hàn sẽ biến thành người không đứng đắn. Vốn dĩ Vu Tịch cũng không phải người dễ đùa giỡn, lại còn đám bạn kia của anh ấy nữa; người ta thường nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ làm hỏng Lâm Hàn. Bây giờ, thím hai của anh bị điên rồi, nóng lòng muốn có một đứa cháu trai, mới có thể đồng ý cho Vu Tịch và Lâm Hàn ở bên nhau. Sớm muộn gi, họ chắc chắn sẽ hối hận.” Cố Lâm Lệ cau mày nhìn Hứa Khả. “Khả Khả, em có vẻ rất có địch ý với Vu Tịch.” Ánh mắt Hứa Khả biến đổi. Cô ấy quay đầu lại. Áp xuống sự ghen ghét trong mắt. Có phải hay không cô ấy nóng giận quá mức. Thế nhưng, quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng hai người ngồi bên nhau, cố Lâm Hàn xem ra rất vui, nhưng mà, cô ấy làm sao cũng không thể vui nổi. “Là rất có địch ý, em không biết vì sao các anh sẽ thích một người điên như Vu Tịch đến như vậy, dù thế nào đi nữa, hôn sự của họ, em sẽ không đồng ý.” cố Lâm Lệ đã nghĩ rằng cô ta hơi điên rồ. “Hứa Khả, cô thù dai như vậy là vì cô không thích Vu Tịch hay là bởi vì Lâm Hàn?” Hứa Khả ngạc nhiên…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]