Chương trước
Chương sau
Vu Tịch nghĩ lại cũng đúng.
Cô ngồi dậy, trong chốc lát xe chạy về nhà.
Lúc này, di động của Vu Tịch rung lên.
Cô cúi đầu nhìn xuống, là Vu Điềm.
Cô ta nhắn: “Chị, em có hơi khổ sở, hôm nay em nhìn thấy, Kinh Luân anh ấy nhìn chị, thật giống như là vẫn có cảm tinh.”
A, người này, lại đang làm cái lung tung rối loạn gì.
Không để ý tới, cô tắt màn hình di động.
Hai người kia, lại giống như là đã hẹn trước, Tả Kinh Luân lại nhắn một tin đến.
“Vu Tịch, anh muốn nói chuyện với em.”
Nói cái gì mà nói, không có thời gian.
Vu Tịch lại lần nữa tắt di động.
Bởi vì váy cưới của Vu Tịch và
cố Lâm Hàn đã chuẩn bị tốt, Vu Tịch chuẩn bị đi mặc thử lễ phục.
Nhà họ Cố thật tri kỷ, lễ phục cho Vu Tịch cũng chuẩn bị cho cả nhà Vu Tịch một phần.
Lúc này đi mặc thử trước chỉ là một chút hình thức cơ bản, xem bộ dáng một chút, lại chỉnh kích cỡ một chút.
Sáng sớm Vu Tịch mơ mơ màng màng bị gọi dậy, nhất thời cũng có hơi choáng váng.

Vô Ưu lái xe, Vu Tịch ngồi bên cạnh Cố Lâm Hàn nghịch di
động.
Sinh nhật cố Lâm Hàn, cô còn đang suy nghĩ, có thể tặng cái gì cho anh.
Nhưng mà hiện tại cô nghèo như vậy…
Lại nhìn một cái trên người anh tùy tiện một cái động một chút quần áo cũng mấy vạn đồng.
Cô cảm thấy, hay là chính mình đi tìm chút việc làm, tùy tiện kiếm ít tiền mua gì đó trước cũng tốt.
Hoặc là vay tiền người khác mua
lễ vật cho anh, lại tổng cảm thấy không thoải mái.
Đến nơi, Cố Lâm Hàn nói: “Em đang xem cái gi thế?”
Vu Tịch thu hồi tâm tư, theo cố Lâm Hàn xuống xe.
Mới vừa xuống xe, lại nhìn thấy Vu Tân Nông đang đứng đối diện.
Bên cạnh còn có Tô Hành với Vu Điềm.
Vu Tịch nhớ tới bọn họ cũng bị gọi tới xem lễ phục.
Việc này bởi vì đều là nhà họ cố làm, nhất thời Vu Tịch có chút ngoài ý muốn.
Tô Hành nhìn đứa con gái lâu không nhắc tới, câu đầu tiên đã nói trước: “Vu Tịch…” Bà ta nhìn Cố Lâm Hàn: “Tôi nói, nhà các con là chuyện như thế nào vậy, sao tiền biếu đã nói tốt, nói không lập tức không có, thật là… Một chút tín dụng cũng không có.”

Vu Tịch ngẩng đầu nhìn cố Lâm Hàn, cũng không biết sao nhà bọn họ đã biết chuyện không có tiền biếu.
Vu Tịch nói: “Không có thì không có, tiền biếu tôi lại không lấy được, tôi không để bụng.”
“Cô…”
Tô Hành tức giận nghiên răng.
Vu Tân Nông nhìn thấy có người ở bên này đang nhìn sang, vội vàng nói: “Được rồi, khoan hãy nói chuyện ở đây, đi vào trong trước đã.”
Ông ta đẩy Tô Hành đi vào.
Tô Hành nói: “Thật là, chỉ tới đề thử mỗi cái bộ lễ phục thôi, lại còn muốn để thú ký thông báo cho bọn họ biết, coi chúng ta là cấp dưới của bọn họ hay sao, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này như vậy, cỏ ai hiếm lạ gì chuyện thử bộ đồ đâu, làm
như nhà chúng tôi không mua được mấy món này hay sao ấy.”
Vu Điềm cúi đầu nhìn cố Lâm Hàn.
Đôi mắt nhìn chằm chằm lên trên mặt của Cố Lâm Hàn.
Đáng tiếc, ngày hôm qua cố gắng bắt chuyện với Vu Tịch, nhưng Vu Tịch không hề trả lời.
Bất quá không sao cả, thời gian vẫn còn nhiều.
Miễn là bọn họ chì cần chưa kết hôn với nhau, tất cả mọi chuyện
đều còn có khả năng xảy ra.
“Cậu chủ Cố…”
Cố Lâm Hàn ừ một tiếng, trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.