Hứa Khả nói: “Còn Vu Tịch kia, rõ ràng cũng không còn nhỏ, cũng nên chú ý hành động của mình một chút chứ.” cố Lâm Lệ cũng nhìn lại: “Không còn nhỏ sao? Ha ha, Vu Tịch nhìn đúng là rất trẻ, mới đầu anh nhìn còn cho rằng cô ấy mới 18 tuổi đâu.” Việc này, làm cho Hứa Khả hoàn toàn phát hỏa. Trừng mắt liếc cố Lâm Lệ đến chết. Cố Lâm Lệ nhìn ra cô ta đang tức giận. “Có chuyện gì với em à?” Hứa Khả giận dỗi trực tiếp quay đầu đi. Lúc này, Thư Nhã cũng nhìn qua, đối với con dâu của mình, bà vẫn là bênh vực người mình. “Tính cách này của Vu Tịch rất tốt, làm cho trong nhà vui vẻ rất nhiều, tôi thích chính là như vậy.” Nói xong bà còn âm thầm trừng mắt liếc nhìn Hứa Khả một cái. Trước kia, bà không cảm thấy Hứa Khả là người khắc nghiệt như thế, lúc trước nghe
nói Lâm Hàn rất thích Hứa Khả, bà còn cảm thấy có chút đáng tiếc nhưng bây giờ bà lại cảm thấy…… Cô ta quá là khắc khe nhưng mà cũng rất may mắn, người này không phải con dâu của mình, của nhà người khác thì cô ta thích thế nào thì làm thế đấy đi. Lúc này Vu Tịch và cố Lâm Hàn cũng đi lại đây. Mọi người đang ngồi ở trong phòng khách chơi, Vu Tịch cũng ngồi ở một bên, cố Lâm Hàn dựa vào trên sô pha, ngồi lên ghế nửa lưng, đến gần Vu Tịch. Hứa Khả nhìn thấy cũng trực tiếp đi theo qua. Cố Lâm Lệ thấy vậy cũng chỉ có thể đi theo qua ngồi xuống, cố Lâm Lệ nói: “Hai người bắt đầu chuẩn bị kết hôn sao?” Cố Lâm Hàn nói: “ừ.” Cố Lâm Lệ cười nói: “Thật là khó tin mà, anh cho rằng hai người còn muốn đánh nhau cả đời.” cố Lâm Hàn nói: “Bây giờ còn không giống muốn đánh nhau cả đời sao.” Cả đời. Hứa Khả ở phía sau nhìn, bởi vì hai chữ này, trong lòng đau một trận.
*ở đây ghi ba chữ nhưng vì để giống câu trên nên ghi hai chữ. Cố Lâm Lệ cười ha hả: ‘Tiểu Tịch ở đây cũng đừng ngại ngùng, về sau chúng ta chính là người một nhà, nào ăn dưa hấu đi.” Cố Lâm Hàn nhìn anh ta đưa trái cây qua. “Em ấy kén ăn, chưa bao giờ ăn dưa hấu, anh để đó đi, em lấy cho cô ấy cái khác.” cố Lâm Lệ hiểu rõ, để xuống, “Tốt lắm, để Lâm Hàn làm cho cháu.” Cố Lâm Hàn cúi đầu, “Đúng rồi, em muốn ăn cái gì.” Vu Tịch chỉ xuống quả nho trước mặt. “Quả nho quả nho.” Cố Lâm Hàn duỗi tay đi lếy lại đây cho cô, liền biết. Cầm lại đây, Vu Tịch lột quả nho, bỗng nhiên, làm tay bị dính nước. Cố Lâm Hàn lắc đầu một cái, rút hai cái khăn giấy cho cô. “Lau một chút, cẩn thận một chút, mỗi lần đều gây ra khắp nơi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]