Chương trước
Chương sau
“Như thế nào mà lại bảo anh liếc mắt đưa tình, em xem anh, liếc mắt đưa tình có phải như vậy hay không?.”
Nói xong, anh đưa tay ôm lấy mặt cô, cúi đầu xuống.
Gương mặt đẹp trai của anh chợt phóng đại, xuất hiện ở trước mặt, trong ánh mắt, chính là ảnh ngược của cô, biểu cảm thoạt nhìn có chút dại ra.
Trên mặt tràn ngập chua xót, toàn bộ là dáng vẻ cô vợ nhỏ bị uất ức.
Cô còn tưởng quay đầu đi, anh ôm lấy mặt của cô không cho cô động đậy, ánh mắt có vẻ lập loè bỡn cợt ý cười, còn mang theo
cảm giác dịu dàng mềm mại.
Làm cho người ta lập tức cảm thấy, phảng phất là ngân hà mê say cuồn cuộn sặc sỡ loá mắt.
Vu Tịch nói: “Anh làm gì đấy?”
Phía dưới, thì thấy anh chậm rãi, nghiêng đầu, dán tới bên môi của cô, còn chưa nói lời nào, anh đã đổ đi lên, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô, liếm cô, hút cô, triền miên lâm li.
Vu Tịch giống như muốn bị lạc tự mình, bị anh đưa tới, chậm rãi câu lấy cổ anh, cùng anh cùng nhau, kịch liệt hôn với nhau.
Mãi cho đến khi thở hồng hộc, thân thể cũng nóng lên.
Cô cảm thấy thư thái rất nhiều, buông anh ra.

Anh cúi đầu chống cái trán của cô, ôm cô.
Thâm tình nơi nào cơ?
Vu Tịch nói: “Anh thật là…
Cố Lâm Hàn buồn cười một chút.
Vu Tịch nói: “Anh cười, anh cười cái gì.” “Cười em đấy, ngốc hề hề.”
“Anh mới ngốc!”
Cố Lâm Hàn nói: “Cô ta nhiều lắm chỉ là chị dâu họ của anh, đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là họ hàng, bằng không, nhiều năm như thế, sao có thể ở chúng lâu như vậy.”
Đây là ảnh đang giải thích sao?
Nhưng mà, Vu Tịch cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Đối với một người mà mình thích, như thế nào có thể bình yên không có việc gì như thế trong một thời gian dài, hơn nữa, quan hệ của anh với cố Lâm Lệ có vẻ còn khá tốt.
Nhưng mà…

Có lẽ người ta đem tình yêu ẩn sâu ở trong lòng đâu, hừ.
cố Lâm Hàn nói: “Anh nói kết hôn chính là kết hôn, anh là người tùy tiện như vậy sao?”
“Nhưng….anh vẫn còn nhìn người khác.”
“Chẳng lẽ còn muốn chọc anh mù mắt nữa sao?”
“…” Vu Tịch nói: “Vậy không được nhìn
người khác nhiều hơn hai con mắt.”
“Được…..”
“Thật sự?”
“Đương nhiên.” cố Lâm Hàn nói: “Vốn dĩ cũng không có gì đẹp.”
Vu Tịch vẫn là hoài nghi nhìn anh.
Nhưng cố Lâm Hàn đang cười đến nỗi làm cho người ta không nói được lời nào.
Cũng không biết anh rốt cuộc đang cười cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.