“Cút!” Vu Tịch nhìn đám thiếu gia nhà giàu ở trong nhóm làm trò đủ kiểu, bọn họ không khác gì những đứa trẻ ấu trĩ.
Cố Tân Tân nói: “Rốt cuộc chuyện này là sao, tự dưng lại đi lãnh chứng kết hôn vậy, không nghe thấy cậu thông báo trước gì hết.”
Vu Tịch bất đắc dĩ nói: “Bị người cố gia phát hiện, bởi vì không thể giải thích cho bọn họ hiểu được nên họ dẫn tụi tớ tới Cục Dân Chính để lãnh chứng…”
Cố Tân Tân nói: “Thì ra là vậy, ha ha ha, đây chính là số phận đã được định đoạt, chứng tỏ là do đứa bé trong bụng của cậu đã được định trước là sống tốt, cậu hãy chấp nhận số phận đi, thành thật sinh em bé.”
Vu Tịch thở dài, nghĩ cũng đành vậy.
Mỗi ngày có nhiều ca phá thai như vậy, nhưng cứ tới lượt cô, lần phá thai nào cũng không thành công.
Có lẽ là do đứa nhỏ ở trong bụng, nó cũng muốn được sinh ra.
Lúc này, Hạ Tử Minh nói: “Này, đừng nói lung tung ở đây nữa, lựa thời gian thích hợp để mời tụi tôi đi ăn đi, thật là, cũng đã kết hôn cả rồi, cũng không thèm chào hỏi một cái, cho nên phải mời một bữa thật lớn, lão tam này, cái sơn trang lần trước tôi có nói với cậu ẩy, trông đẹp lắm, cậu đặt nó đi.”
Lão tam chính là nói tới cố Lâm Hàn, bởi vì anh ở nhà đứng thứ ba, cho nên Hạ Tử Minh gọi anh là lão tam.
Vu Tịch nhớ rõ cái sơn trang gì đó mà anh ấy từng nhắc tới, hình như chi phí rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069909/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.