Bàn tay cô thực ra không nhỏ, thon dài, nhưng khi đặt trong lòng bàn tay của anh, thì có vẻ nhỏ rất nhiều.
Cô cúi đầu nói: “Hừ, có nếp nhăn cũng là bà xã của anh, anh lại không thể không nhận.”
“Đúng, đúng, không vấn đề gì, dù sao khi tắt đèn, cũng không nhìn thấy là ai, đều giống nhau.”
“À… Đúng rồi, tối hôm qua cuối cùng anh giải quyết thế nào?” Vu Tịch vẻ mặt gian manh hỏi anh.
Cô còn dám nhắc lại.
Cố Lâm Hàn trừng mắt nhìn cô: “Em nghĩ như thế nào.”
Vu Tịch cười, ngẩng đầu lên véo lòng bàn tay anh, bàn tay này rất lớn, cầm rất thoải mái, khi cọ xát, ở giữa có vết chai, khiến người ta cảm thấy thô ráp, đầy nam tính.
Vu Tịch biết, anh ấy nhận ra tâm trạng chính mình không tốt, cho nên đến an ủi cô.
Vu Tịch không phải không biết ơn, nhìn sườn mặt tuấn tú của anh, cô cúi đầu, cười nhẹ, cảm thấy được anh nắm chặt tay như vậy, trái tim vừa mới xao động, lại thần kỳ khôi phục một chút bình tĩnh.
Tô Hành chỉ một mực chú ý nhìn khắp nơi xem rốt cuộc nhà họ cố đã xảy ra chuyện gì, trong khi Vu Điềm, lại hoàn toàn đem tâm tư đều tập trung vào đôi bích nhân đang ngồi ở bên kia và vẫn luôn cúi đầu nói
chuyện.
Cố Lâm Hàn và Vu Tịch không thèm quan tâm đến người khác, vẫn luôn nhốt mình trong góc sô pha, dựa vào nhau không biết đang nói gì.
Thoạt nhìn trông giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm, kề sát nhau nói thầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069905/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.