“Được rồi, sống thì đã sống với nhau rồi, bà còn muốn gả nó cho ai.” Để mọi người biết, con gái nhà này đã sống chung với người khác rồi, ai muốn. “Vậy cũng không thể có nhà thân thích như vậy, tìm không ra nhà tốt thì tìm từng ly hôn, đã có con, miễn người ta ổn, không phải đều được sao, dù sao cũng tốt hơn cái này.” Tô Hành nghĩ, bà ta vẫn không bỏ qua lời nói đó, muốn kết hôn thì phải có một căn nhà ở thành phố B hoặc ở vùng ngoại thành cũng sẽ tốn tới vài trăm vạn, việc này có thể làm khó nhà bọn họ. Vu Tịch đưa cố Lâm Hàn đi ra ngoài. Cố Lâm Hàn đuổi kịp Vu Tịch. Vu Tịch đi đến bên ngoài, hít một hơi thật sâu, nhìn phía trước, nhận thấy cố Lâm Hàn đi đến bên cạnh, cô mới cười khổ. “Không sao đâu, em đều đã quen rồi, từ nhỏ đến lớn những thứ mà bọn họ nói với em nhiều nhất chính là mất mặt, bất hiếu, súc sinh, tôi sao lại có đứa con gái cô, sao cô không học theo em gái cô….” Cô quay đầu nói: “Liên lụy anh chịu mắng với em, em đã nói, em đưa về, họ liền nhận định đều không tốt, đồ vật cũng vậy, người cũng vậy, tên còn chưa hỏi một câu, quà cũng không nhìn một chút….” Tuy rằng cố Lâm Hàn đã nghe cố Tân Tân nói, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên thật sự đến nhà Vu Tịch. Cũng là làn đầu tiên, anh nhìn thấy Vu Tịch bị răn dạy như vậy. Bầu không khí của nhà bọn họ như vậy….
Cũng khó trách Vu Tịch nói chuyện đều độc như thế. Nếu không như vậy, tự đem chính mình bao trong lớp gai nhọn bên ngoài, nếu không đã sớm đã bị sinh hoạt này ăn tươi nuốt sống. Chỉ là một người bình thường lớn lên ở nơi như vậy, e rằng cũng không biết cười là như thế nào đi. Cố Lâm Hàn lắc đầu: “Không sao, nhưng mà nếu tiếp tục như vậy, xem ra bọn họ sẽ không đến lễ kết hôn.” “Bọn họ đến cũng chỉ sẽ nháo túi bụi, không biết cũng tốt, bằng không, không biết bọn họ còn muốn nháo ra cái gì đâu, chỉ là nhà của anh…” “Nhà của anh, anh sẽ tự đi nói, ba anh hơi cổ hủ, nhưng mà người cũng không phải nói không thông.” “Vậy đi….” Cô nghĩ, nếu không phải cưới cô, nhà bọn họ sẽ tìm một cô gái thục nữ môn đăng hộ đối, nhất định có thể thuận lợi, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tuy rằng bây giờ bởi vì cô mang thai, bọn họ sẽ thật vui vẻ nhanh chóng cưới cô về, nếu mà biết cô là người phiền phức như vậy, không biết liệu bọn họ có hối hận hay không khi để cố Lâm Hàn cưới cô. Vu Tịch hít một hơi thật sâu. “Anh tốt xấu gì cũng có một người cha, một người mẹ, cỏ một đại gia đình như vậy, đôi khi em cảm thấy, em không có một gia đình nào cả….”
Cố Lâm Hàn nhìn bờ vai gầy yếu của cô. Tuy rằng bình thường cô hay gào to giơ móng như một chú báo con, nhưng rốt cuộc cô cũng là một người con gái không có chỗ dựa. Có ba mẹ như vậy, có hay không có, cũng đâu có gì khác với không có đâu. Chỉ có ba, không có mẹ, chẳng ai yêu thương cả…. Cố Lâm Hàn từ phía sau đỡ lấy cô. Sau này, anh sẽ là chồng của cô. Anh cũng có thể làm chỗ dựa của cô, có thể yêu thương cô như là con gái. Cho cô sự ấm áp mà cô chưa từng có trong quá khứ. Có một sự thôi thúc thầm kín trong lòng anh, muốn anh phải đối xử càng tốt với cô hơn. Vu Tịch cảm thấy cánh tay anh lại gần. “Anh sẽ không tức giận chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]