Bà ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lần trước người đó cũng đến nhận mặt thân gia. Một lúc sau, một đôi nam nữ trẻ tuổi như một đôi vợ chồng mới cưới đi đến. Vu Tịch hít một hơi thật sâu, bởi vì đi theo Cố Lâm Hàn tới nên cô kiềm chế tính tình lại, hô với Tô Hành: “Mẹ.” Vu Tân Nông nhìn hai người, đanh mặt, trước tiên liếc nhìn cố Lâm Hàn trong mắt hiện lên tia đánh giá. Nhìn qua anh, trông cũng ra hình ra dáng, vẻ ngoài cũng rất xuất chúng. Đây là bạn trai hiện tại của con gái ông sao? Vốn dĩ tuổi của cố Lâm Hàn còn chưa đến lão thành, ăn mặc cũng vô cùng tùy ý, nhưng so với người bình thường càng dễ nhìn, càng đẹp mắt, nói dùng mặt có thể thay cơm thì cũng không nói quá, nhưng mà cũng không giống với những gì Tô Hành nói quá bắt mắt. Cố Lâm Hàn cũng nhìn vào bên trong. Chủ tịch quốc hội Vu, anh biết, có đôi khi sẽ nhìn thấy xuất hiện ở trên TV, tuyên bố một số thông tin, tin tức linh tinh. Tuy nhiên, cố gia và người của ZF giao thoa không nhiều lắm. Cố Lâm Hàn cũng hướng vào bên trong gọi một tiếng trước: “Bác trai.”
Một tiếng bác trai này, làm Tô Hành đang ở một bên nổi nóng lên. “Này, anh kêu ai là bác trai, không nhìn lại mình xem có cái đức hạnh gì, từ bác trai này cũng xứng để cho anh gọi sao?” Vu Tân Nông rất coi trọng mặt mũi, trừng mắt liếc Tô Hàn một cái, tuy rằng ông bưng người ngồi ở chỗ này, khí thế mười phần, nhưng ông cũng không như Tô hành dã man như vậy, cho nên sẽ không có việc gì mà mắng chửi người ta. “Trước ngồi xuống rồi nói.” Giọng ông trầm thấp nói. Cố Lâm Hàn đưa quà gặp mặt qua, hộp quà được đóng gói tinh mỹ nhưng bị Tô Hành đập sang một bên. Vu Tịch nhíu mày: “Mẹ, ba, ba nhìn mẹ xem, cách đãi khách của nhà chúng ta chính là như vậy sao?” Vu Tân Nông cũng muốn giữ mặt mũi, sau đó trừng mắt liếc Tô Hành một cái, Tô Hành trong lòng thầm mắng, đúng là ăn cây táo, rào cây sung, chưa gì đã nói chuyện giúp người ta! Quà tặng này bà ta chỉ nhìn lướt qua, thế nhưng mặc kệ mang đến những thứ tốt gì, có công dụng gì, lấy ra được nhiều đồ như thế, vừa thấy là không có lòng tốt gì. Đây là đầu tư vào bao nhiêu tiền, sau này đều phải chuẩn bị thành gấp trăm lần đưa về đi! Vu Tân Nông và mọi người ngồi xuống, mới trầm giọng hỏi: “Hai đứa đang sống cùng nhau sao?” “Chúng tôi đang sống cùng nhau.” cố Lâm Hàn cúi đầu. Tô Hành nghe, còn hào phóng thừa nhận, đúng là không biết xấu hổ!
Vu Tân Nông nhìn Vu Tịch. “Vậy thì nhanh chóng gặp mặt thương lượng một chút, nên làm chuyện gì thì phải làm được.” Không chỉ Vu Tịch bên này kinh ngạc, mà Tô Hành nhìn bộ dạng Vu Tân Nông như muốn nói ông điên rồi. “Ông đang làm cái gì vậy, thương lượng cái gì, ông thật sự muốn con rể như vậy sao, ông cũng điên rồi phải không?” Vu Tân Nông trừng mắt Tô Hành: “Bà im miệng cho tôi, nếu không như vậy thì phải làm sao bây giờ, đều sống với nhau rồi mà không kết hôn? Làm người ngoài nghe được, bà không chê mất mặt, nhưng tôi không muốn mất mặt, nhanh chóng kết hôn là đúng.” Mắt không thấy tâm không phiền. Ông trừng mắt hằn học nhìn Vu Tịch ở một bên. Tô Hành lập tức la lên: “Kết hôn rồi không phải càng mất mặt sao, một tên quỷ nghèo, mang một đống bà con nghèo, tôi không muốn kết thông gia với nhà như vậy đâu!” Vu Tân Nông bị bà vợ như vậy làm tức tới mặt đỏ. “Bà mau câm miệng!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]