Từ trên xe cố Lâm Hàn bước xuống. Ngay lập tức cũng để ý thấy còn có Vu Điềm ở bên cạnh. Anh nhìn xem, không biết người em gái này của Vu Tịch làm sao mà gần đây luôn ở cạnh Vu Tịch. Nhưng mà ánh mắt của anh chỉ nhìn Vu Tịch, hít một hơi thật sâu rồi đi qua. “Rất muộn rồi, em không trở về sao, còn không thoải mái sao?” Giọng điệu này, không thể giải thích được… cỏ một chút dịu dàng. Vu Tịch nói: “Trở về, đây không phải là vì tôi không dễ dàng gì mới đến đoàn làm phim để xem được, …còn tốt, không có khó chịu như vậy.” Cố Lâm Hàn nói: “Không lái chiếc xe lúc trước, chiếc xe này có lẽ sẽ không lắc như vậy, lên xe đi.” Thật ra thì không bằng chiếc xe thể thao đơn kia có hai chỗ ngồi, dù sao thì cái này cũng cỏ bốn chỗ ngồi. Vu Tịch liếc nhìn chiếc xe này, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên Vu Điềm đi đến, nói: “Vu Tịch, hai người có thể thuận tiện đưa em về cùng được không, ở chỗ này rất khó để bắt được xe taxi.”
Cố Lâm Hàn nheo mắt nhìn Vu Điềm như thế, Vu Tịch nói: “Khoảng cách có hơi xa, không thuận tiện.” Cô không dám tùy tiện để người khác lên trên xe của cố Lâm Hàn, cố Lâm Hàn người này khó phục vụ như thế, đến lúc đó lại tức giận với cô. Vũ Điềm nghe vậy, bộ dạng rất đáng thương nhìn cố Lâm Hàn ở một bên. “Cậu chủ Cố, em, em là một người con gái, bắt taxi đi xa như vậy trở về, em có một chút sợ hãi, hơn nữa, nhà của hai người không phải là rất gần nhà của em hay sao.” Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch. Mặc dù, không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng mà dù sao đây cũng là em gái của Vu Tịch. Anh tiếp tục nhìn Vu Tịch. Vu Tịch không kiên nhẫn liếc nhìn Vu Điềm. Cái người đáng ghét này thật sự rất bám đuôi. “Chị gọi điện thoại cho Tả Kinh Luân, bảo anh ta đến đón em, nếu không em thật sự là người được chiều chuộng như vậy mà xảy ra chuyện gì trên xe ở đây, thì chị cũng không có cách nào giải thích rõ với mẹ được.” Sắc mặt của Vu Điềm trầm xuống, cắn chặt môi dưới, vội vàng nói: “Không cần đâu, chỉ là em cảm thấy, nếu cậu chủ Cố đã lái xe tới rồi, thì thuận tiện một chút, em không muốn làm phiền người ta phải đi xa đến đón.”
Cô ta nhướng mày, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhìn một lúc lâu rồi mới nói: “Vu Tịch, chị lại nhắc đến Kinh Luân, không phải vừa rồi chị đã nói, muốn em nhường Kinh Luân lại cho chị hay sao, nếu như, chị thật sự nghĩ như vậy, em thật sự có thể nói với Kinh Luân, khi Kinh Luân theo đuổi em, em cũng đã nói, chị yêu thích anh ấy, hi vọng anh ấy có thể suy nghĩ một chút, nhưng mà anh ấy rất chân thành, lúc đó em không nhẫn tâm, mới đồng ý với anh ấy, nhưng mà, nhìn thấy chị nhưng năm này vẫn không đi ra được, vẫn còn thích anh ấy, vậy thì không bằng, em lại nói với anh ấy một chút, chúng em chia tay cũng không có quan hệ gì, chị có thể hạnh phúc, chính là mong ước lớn nhất của em.” Sắc mắt của Cố Tân Tân ở phía sau xanh mét. Vu Điềm này, cũng quá không biết xấu hổ. Vừa rồi rõ ràng là cô ấy nói đùa thôi, làm sao có thể tùy tiện nói là Vu Tịch nói được chứ. Cố Tân Tân vội vàng liếc nhìn cố Lâm Hàn ở bên cạnh. Anh sẽ không hiểu lầm bất cứ cái gì chứ. Cố Lâm Hàn thật sự nhìn sang Vu Tịch. sắc mặt anh tối sầm lạị giống như một bức tượng hóa đá. Vu Tịnh mỉm cười, liếc nhìn Vu Điềm. “Chị từ lúc còn nhỏ đã bị cận thị, không có đeo kính mắt, bây giờ chị đã ổn rồi, Tả Kinh Luân càng phù hợp với em hơn, cái gọi là vương bát nhìn đầu xanh… à không, chuyện này thật là xúc phạm, ý của chị là Kim Đồng thì hợp với Ngọc Nữ, hai người vui vẻ ở bên nhau, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của chị.” Vu Điềm cau mày, nới: “Nhưng mà, không phải vừa rồi chị nói…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]