Tránh cho đến lúc đó trạch nhiệm thuộc về chính mình, anh ta bồi thường không nổi… Nhưng mà, chủ nhận của chiếc xe này xảy ra chuyện gì. Chiếc xe bị va chạm như thế mà làm sao lại vẫn ngồi yên ở trong xe. Nhưng mà nhìn vào bên trong, một nam một nữ vẫn ở trong đó liếc nhìn nhau… Chiếc xe to lớn, anh ta không kiên nhẫn đi qua, muốn gõ của kính xe, nhưng mà, chiếc xe Ferrari này nhìn quá cao cấp, anh ta chạm vào cũng không dám chạm, chỉ có thể ở bên ngoài liếc nhìn và vẫy tay. Cố Lâm Hàn ở bên trong nhìn thấy. Vốn dĩ đang buồn phiền, ngay lập tức bị gián đoạn, anh liền mở cửa xe xuống. Người ở bên ngoài nhìn thấy cuối cùng cửa xe đã mở thì vội vàng nói: “Này, anh lái xe kiểu gì thế, xe của anh va chạm phải xe của tôi, anh nhìn xem giải quyết như thế nào.” Vốn cho rằng người bên trong mở cửa xe là để giải quyết sự việc. Nhưng không ngờ rằng, người đó chỉ liếc nhìn mình một cái, nhẹ nhàng nói ra hai chữ : “Chờ một chút.”
Sau đó… vậy mà cửa xe lại đóng lại… Này… người này… Cố Lâm Hàn ở bên trong tiếp tục nhìn chăm chú vào Vu Tịch. Vu Tịch cũng nhìn thấy sự việc xảy ra ở bên ngoài. Nhưng mà lúc này, trong lòng rất hỗn loạn, không còn tâm trí để quan tâm đến việc khác. Cố Lâm Hàn vẫn đang nhìn cô, giống như đang đợi một chút phản ứng của cô. Vu Tịch nói: “Tôi… tôi… sinh cái gì mà sinh.” Cố Lâm Hàn nhỏ giọng kể chuyện nói: “Tôi khiến cho em chán ghét, nhưng mà, nói đến cuối cùng, tôi so với những người bình thường càng có khả năng tốt để nuôi dưỡng đứa trẻ, bây giờ, nếu chúng ta đã không thể lưa chọn, không bằng… nghe theo sự sắp xếp của gia đình tôi, sinh đứa bé này ra, em có thể suy nghĩ một chút, tôi sẽ cho đứa trẻ một sự giáo dục tốt nhất, cho một nguồn tài nguyên tốt nhất, cho nó tất cả mọi thứ mà những người khác không thể cho đứa trẻ, nếu như em sinh ra, em vẫn là mẹ của đứa trẻ, tôi là bố của đứa trẻ.” “Vậy… vậy hai người chúng ta…” Cô là mẹ của đứa trẻ, anh là bố của đứa trẻ, hai người bọn họ… “Chúng ta… chúng ta… tùy tiện như thể nào đều được, cho dù là kết hôn… cũng không phải là không được.” Phun!
Người đàn ông này điên rồi phải không. “Vì để cho đứa trẻ có một môi trường sống tốt, tôi cảm thấy kết hôn cũng không có gì to tát lắm, dù sao thì hiện tại tôi cũng không có đối tượng kết hôn nào khác, vốn dĩ mọi người cũng đã khá quen thuộc rồi, lãng phí thời gian để đi làm quen với người khác, làm quen, yêu đương, kết hôn, sinh con, trải qua một quá trình như vậy… không phải cũng rất lãng phí thười gian sao.” Vu Tịch liếc nhìn anh. Anh nói nhiều như vậy, kỳ thật, lý do đơn giản nhất còn không phải là… “Hừ, còn không phải là bởi vì người nhà của anh ép buộc anh kết hôn sinh con, không còn cách nào khác nên anh mới nói như vậy.” Cố Lâm Hàn thật sự muốn đánh chết người này cho rồi. “Là, chính là tôi cảm thấy, dù sao người trong nhà cũng đang thúc giục, tính toán kết hôn, vậy cũng không cần phải nhiều chuyện như vậy.” Anh nắm lấy tay cô và nói: “Vu Tịch, tôi chỉ muốn em biết rằng, cho dù kết hôn, tôi cũng sẽ không đổi xử tệ bạc với em, tôi biết, đây là việc không công bằng đối với em, em cũng không muốn kết hôn, không muốn sinh con, tôi có sai, tôi cũng muốn gách vác trách nhiệm này, tôi có thể cho em tự do, cũng chắc chắn không ép buộc em làm những việc em không thích, nói tóm lại, tôi sẽ không làm cho em không vui vẻ, đồng thời, khi nào em hối hận, tôi sẽ để cho em đi.” Cái này… Như thế nào lại giống như một lời cầu hôn vậy. Nhưng mà Vu Tịch ngơ ngác nhìn anh. Nhưng mà vào lúc này…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]