Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô giáo: “Cô ơi, em có một vấn đề, muốn hỏi cô một chút, mong cô giúp em giải thích nghi hoặc. 
Giáo viên nhìn cô: “Có vấn đề gì?” 
“Mỗi học sinh đều có đặc điểm riêng của từng học sinh, cô lấy bạn học khác so sánh với em theo cách này, có phải có chút quá đáng hay không?” 
Đây mà kêu là giải thích nghi hoặc sao? “Em…… Em đi ra ngoài đứng cho tôi.” 
Vu Tịch mới không đi ra ngoài. “Thưa cô, học tập là nghĩa vụ của học sinh, được ở đây học là quyền lợi của em, cô muốn em đi ra ngoài đứng, không thể học tập, đây chính là cướp đoạt quyền lợi học tập của em rồi?” 
“Em……Vu Tịch, em, gọi phụ huynh, gọi phụ huynh đến cho tôi! Tôi muốn nhìn xem loại cha mẹ gì mà có thể dạy ra một đứa trẻ như thế này.” 
Gọi phụ huynh? 
Cô không muốn gọi Cổ Lâm Hàn tới xem trò vui “Cô ơi, chuyện này không cần thiết đi.” 
Nhìn Vu Tịch có chút túng quẫn, cô giáo xem như tìm được lại một chút tự tôn. “Vậy em đi ra ngoài liền cho tôi!” 
Vu Tịch suy xét một chút, nhưng vẫn cảm thấy nên đi ra ngoài, vì vậy liền đi ra ngoài. 
Cô vừa mở cửa đi ra ngoài, mọi người trong phòng đều nhìn Vu Tịch gan lớn này, châu đầu lại mã xầm xì. 1 
Vu Tịch đi tới cửa rồi đứng yên, cô giáo ở phía sau hừ nhẹ. 
Cô giáo đi lên bục, còn thuận đường khen Vụ Điềm: “Bạn học Vu Điểm thì khác, xem ra việc giáo dục của cha mẹ rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069797/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.