Khuôn mặt của Vu Điềm hiện vẻ xấu hổ. “Được rồi, Y Nhị, anh ấy cũng không lợi hại như vậy.”
Khâu Y Nhị nói, “Làm sao không lợi hại chứ, tớ cũng nghe nói qua, Tả Kinh Luân, đó là một trong Tử thiếu của thành phố, hơn nữa, tớ xem qua trên Internet, người cũng rất đẹp trai, cậu thật quá tốt số đi.”
Khuôn mặt Vu Điềm càng là dáng vẻ thẹn thùng không nói ra lời.
Khâu Y Nhị để cậu ở đó, đi lên đuổi bạn ngồi cùng bàn đi. Người ngồi cùng bàn với cậu ta vốn cũng là một chị em tôt, mặc dù có chút không phục, những mà, nhìn Vu Điềm, biết mình đương nhiên không sánh bằng người ta, thành thật cầm đồ đi. Vụ Điểm sau khi ngồi xuống, một đám người bên cạnh chạy tới ân cần hỏi hạn. Phía sau, Vu Tịch nằm ở chỗ đó, mơ màng buồn ngủ, lúc này. . . “Vu Tịch.”
Vụ Điềm không biết lúc nào, lại chạy tới trước mặt Vu Tịch rồi. Vu Tịch ngẩng đầu lên. “A, thật là trùng hợp.”. Thật là trùng hợp, cậu ở chỗ này, Vũ Điềm hết lần này tới lần khác cũng chạy đến nơi này. Khuôn mặt Vũ Điềm lại ra vẻ yếu đuối, “Thật vất vả chúng ta mới học cùng một lớp, nếu không tớ tới ngồi cùng cậu nha.” Người phía sau không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn qua, Vũ Điểm chủ động tới nói chuyện cùng Vũ Tịch, nhưng mà, Vu Tịch lại tỏ ra thờ ơ. Nhất thời Tại Na Phiết bĩu môi, cảm thấy Vu Tịch này, thật là quá ngạo mạn. Nhìn Vu Điềm dịu dàng một chút. Vụ Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069766/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.