Cố Tân Tân nói: “Tớ nghĩ các cậu đã xảy ra quan hệ như vậy… chẳng lẽ thực sự không có chút khả năng nào sao? Vậy hai người tính là gì…” “Chúng tớ chỉ có thể tính là… xác nhận xem qua ánh mắt, ngủ sai người!” Cố Tân Tân thở dài nhìn Vu Tịch đi ra ngoài, cô ấy chỉ có thể lắc đầu. Thật đáng tiếc, nhưng… có lẽ cũng cộ một chút khả năng… Lúc này nhìn đến, cố Lâm Hàn đối xử với cô, nhưng tốt như vậy… Tuy anh giống như không muốn thừa nhận, nhưng Vu Tịch này càng giống đầu gỗ hơn… cũng khiến người khác hơi đau đầu. Vu Tịch đi xuống cùng cố Lâm Hàn, anh là một người đàn ông to lớn đi ngang qua trong ký túc xá nữ, thật sự là đáng sợ chết người. Khi đi đến cửa, liền nhìn thấy dì quản lý ký túc xá. Tưởng lúc bà ấy đi vào sẽ bị hỏi nhiều, nghiêm khắc muốn chết, cô thấy rất lạ, làm thế nào mà cố Lâm Hàn lại vào được. Ai biết vừa đi đến cửa… Dì quản lý ký túc trực tiếp cười với cố Lâm Hàn: “Tìm được bạn gái rồi à.” “ừm… vâng, dì.” cố Lâm Hàn cúi đầu. “Được rồi… lần sau lại tới chơi nhé~” Dì quản lý ký túc hăng hái nói. Đây là ký túc xá nữ, làn sau lại đến chơi là cái quái gì vậy??? Vu Tịch nhìn anh không nói nên lời. Tuy nhiên nhìn nghiêng anh chàng này quả thực có chút cám dỗ Cô xoa bụng nghĩ thầm, heo con người ba này của con quá yêu nghiệt , nếu sinh ra con chắc chắn còn yêu nghiệt hơn nữa, vẫn nên bỏ đi, cô không thể làm hại người trong thiên hạ. Vu Tịch đi xuống, lên xe cùng Cố Lâm Hàn, Vu Tịch hét lên "Đi đi nào, tôi biết một nhà bán món bún ốc rất ngon, rất thơm." Vì bị đau tay nên Cố Lâm Hàn đã gọi Vô Ưu đến lái xe. Lúc này Vô ưu cầm vô lăng nhìn Cố Lâm Hàn ở phía sau. Vu Tịch nói muốn đi đâu, anh ta không thể nghe theo, anh ta phải nghe lời cậu chủ nhà bọn họ. Cố Lâm Hàn bị Vu Tịch lắc lư, vốn vừa nghe thấy loại bún ốc đó đã biết không phải đồ tốt gì, nhưng cô cứ lắc lư thân thể của anh nhiều như vậy khiến anh rất cáu kỉnh. Nhìn Vô Ưu đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, anh lặng lẽ gật đầu. Được sự đồng ý của cậu chủ, Vô Ưu khởi động xe… Cũng có người có thể lay chuyển được cậu chủ nhà bọn họ sao? Từ xa nhìn thấy một cửa hàng như vậy, Vu Tịch kéo Cố Lâm Hàn ra khỏi xe. “Đến nơi rồi, là chỗ này.” Cô lôi kéo người, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, còn không quên quay đầu cười với Vô Ưu: “Vô Ưu, anh ăn không?” Vô Ưu trầm mặc một lát, sau đó nhanh chóng lắc đầu. “Tôi đã ăn rồi…” “Được rồi.” Vu Tịch kéo cố Lâm Hàn vào với vẻ đáng tiếc. Vô Ưu lắc đầu nghĩ, bảo anh ta đi vào? Cậu chủ nhà bọn họ không ăn thịt anh ta mới lạ. Không nên đến làm phiền thế giới của hai người, dù anh ta không thông minh nhưng anh ta vẫn biết…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]