Chương trước
Chương sau
Cố Lâm Hàn nói: “Chỉ với phẩm chất của cô, tìm đàn ông? Đừng doạ chết người.”
Cô có phẩm chất gì!
Cô tốt như vậy, sao có thể doạ chết
người.
“Anh… tôi muốn hẹn hò tình một đêm, không biết dễ dàng như nào đâu!”
Tình một đêm!
Vu Tịch cô dám!
“Cô mang đứa con của tôi đi hẹn hò tình một đêm?”
Toàn bộ khuôn mặt của cố Lâm Hàn đen lại, trông như sắp cắn răng, móng vuốt vồ lên.
“Sao, ai bảo anh làm đau như thế, không hề thoải mái tý nào, tôi muốn tìm người giải toả một chút, đỡ sinh
ra bóng ma tâm lý.
Thấy sắc mặt anh càng ngày càng ảm đạm, Vu Tịch vội vàng nói: “Vậy nên, có lẽ đứa nhỏ này cũng không có liên quan gì đến anh, tôi đi đây, anh ít quản tôi đi, hừ.”
Vu Tịch mở cửa đi ra ngoài.
Cố Lâm Hàn kéo người trở lại.

Vu Tịch còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đè trực tiếp lên ghế phụ.
“Ha, bị người khác làm qua? Tôi không tin, để tôi kiểm tra một chút.”
Kiểm tra thế nào?
Vu Tịch đang bận cố gắng trốn tránh, nhưng cô thấy bàn tay của cố Lâm Hàn lần theo quần đòng phục học sinh của cô, sau đó xuống thấp.
Mẹ nó, lưu manh!
Vốn đồng phục học sinh đã rất rộng, phía trên có dây thun, Vu Tịch vào trường hơi muộn, đòng phục học sinh không vừa vặn, lại có chút to, lần này thật tiện lợi cho người đàn ông chết tiệt này.
Vu Tịch hét lên đẩy tay anh ra.
Buông ra, anh buông tôi ra, anh làm
gì, đây là trên đường.
“Làm gì, tôi kiểm tra xem có dấu vết của người khác trên đó không.”
“Anh, anh có thể kiểm tra ra cái gì, anh thôi ngay cái cớ giở trò lưu manh kia đi.”
“Sao lại không kiểm tra ra được? Tôi nhớ cô khá hẹp, xem có bị giãn không.”
Mẹ kiếp, giãn cái quằn!

“Anh… anh… a cố Lâm Hàn.”
Vu Tịch có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay to lớn thô ráp có dấu vết bị
chai, từ bụng dưới của cô trượt xuống, để lại một loại khô nóng trên da thịt non nớt của cô, nhưng cũng có chút khí lực, rồi đi xuống.
Cố Lâm Hàn cảm thấy ấm áp…
Bên trong là nhiệt độ của cơ thể cô, nên một lúc sau, mặc dù không chạm vào bất cứ thứ gì thật, nhưng vẫn cảm nhận được dấu vết của quần lót.
Sau đó bàn tay của anh đã đi đến một nơi bí ẩn hơn.
“A… Cố Lâm Hàn, nếu anh không buông tay, tôi sẽ không khách khí nữa!”
“Ha, cô không khách khí với tôi? Lấy cái gì mà không khách khí?”
“Tôi… tôi cắn chết anh!”
“Thật sao, vậy dùng cái miệng nào cắn? Nếu là bên dưới… cắn thì cũng khá chặt, không biết bây giờ còn chặt không, dù sao cô đã nói cô có người đàn ông khác, tôi kiểm tra một chút, có thể không còn chặt như vậy nữa.”
Mặt Vu Tịch đỏ bừng, cảm nhận được anh muốn động tay, cô tức giận dùng miệng cắn…
Cô nắm lấy tay anh, ở trên cánh tay anh, cắn mạnh xuống…
‘A… Vu Tịch, cô… mau buông tôi ra!
Nếu là người khác, anh đã tát thẳng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.