Chương trước
Chương sau
Nhà họ Lâm thấy thế càng tức giận hơn.
“Tôi chờ xem như thế nào, ánh mắt của cô cả Vu có thể tìm được người như thế nào, được rồi, nếu đã như
vậy, thì chúng tôi đi trước. Chỉ là, đánh mất cơ hội này thì sẽ không có nữa, sau này các người đừng hối hận.”
Tô Hoành vội vàng đi tới xin lỗi, “Đừng, đừng làm như vậy, chúng tôi không nói trước với Vu Tịch, nên tạm thời con bé chưa hiểu rõ, các người đi về trước, chúng tôi sẽ tới chào hỏi sau. Sau này, sau này sẽ còn có cơ hội, dù sao Vu Tịch vẫn còn nhỏ, sau này…”
Nhà họ Lâm bị đưa ra ngoài, Vu Điềm ở phía sau không dám nói gì, Vu Tân Nông tức giận run lên.
‘Vu Tịch, con, con… Ba nói cho con
biết, con không có sự lựa chọn, ngày mai đi nhận tội với người ta. Lần này, con không gả cũng phải gả, con còn muốn lên trời hả? Ba sẽ không để con lêu lổng như thế nữa!”
Vu Tịch đứng đó lẩm bẩm: “Con đâu có nói con không đi học nữa, con đi học là được chứ gì.”
“Ha, con đi học, không biết trường nào dám nhận con, ba nói cho con biết, ba sẽ không vác cái mặt này đi xin giúp con đâu.”
Vu Tịch nhìn ông ta, “Ai bảo ba đi xin, con đã tìm trường xong rồi, sắp đi học rồi, lần này con quay lại là muốn nói về chuyện này.”
sắp đi học?
Vu Tân Nông và Vu Điềm thấy hơi kỳ lạ.
Vu Tân Nông nói, “Ha, trường nào dám nhận con.”

Vu Tịch nói, “Thì… trường ngoại ngữ của nước chúng ta đó.”
Trường học kia…
Vu Điềm không tin nói, “Bên kia không phải rất nghiêm khắc sao, cô… cô chạy nửa đường qua, sao người ta có thể nhận cô?”
Vu Tịch nhìn cô ta, “Có lẽ thành tích
học tập của tôi tốt.
Ha, ăn nói bậy bạ.
Vu Tân Nông nói, “Nếu con có thể thi vào trường đại học thì ba sẽ không nói con cái gì cả, nếu con không thi được, con phải gả cho người ta, con dám làm ầm ĩ nữa, ba sẽ trói con, trói con đưa đến nhà họ Lâm.”
Vu Tịch âm thầm cụp mắt xuống.
Nhìn thấy Vu Tịch rời đi, Tô Hoành vẫn tức giận nói với Vu Tân Nông.
“Ông tiếp tục khuyên đi, người ta tốt như vậy, bỏ lỡ thì thật sự không tìm được nữa đâu.”
Vu Tân Nông hất tay Tô Hoành ra, “Bà xem đi bà đang làm gì, chưa được Vu Tịch đồng ý đã tự ý sắp xếp, bây giờ thì hay rồi, mất mặt không biết giấu vào đâu.”
“Tôi…”
Vu Điềm nhìn Vu Tân Nông đang tức giận, vội vàng lôi kéo Tô Hoành, đợi ông ta đi rồi, cô ta mới nói với Tô Hoành, “Mẹ, bỏ đi, lúc đó con cũng
chỉ nói như vậy, cũng không nhất thiết chị phải gả cho người ta, chỉ cần gả đi, con bên này sẽ có thể đính hôn dễ dàng, dù sao nhà mình cũng lớn, ngoài kia cám dỗ nhiều, con cũng chỉ muốn yên ổn đính hôn sớm một chút,… chỉ là, không được thì thôi.”

Tô Hoành tức giận nói: “Buổi tối mẹ sẽ tìm Vu Tịch nói chuyện, con nhóc chết tiệt này…”
“Mẹ, bỏ đi. Không phải cô ta nói sẽ đi học trường ngoại ngữ sao. Trường đó đứng đầu cả nước. Con nghĩ, hay là cô ta lại nói dối, trường kia vào dễ như vậy sao, đến lúc đó cô ta không vào được thì lại nói sau.”
Tô Hoành nghe vậy thấy cũng đúng, Vu Tịch này muốn lên trời hả? Còn muốn vào một trường học tốt như vậy, cô ta nghĩ mình là ai.
Trong quán bar.
Cố Tân Tân nhìn Vu Tịch, “Cậu nói muốn đến trường ngoại ngữ học, có thể vào đỏ không?”
Vu Tịch nói, “Tớ cũng chỉ nói vậy thôi…”
Cố Tân Tân nhìn Lôi Đình ở bên cạnh, “Cậu không thể dựa vào quan hệ được sao?”
Lôi Đình dựa vào sô pha ở bên cạnh, “Tớ, hẳn là nhà tớ có quan hệ, nhưng không phải cậu không biết, mấy ngày trước tớ mua xe mới, bị ông nội phát hiện ra, khoá mất thẻ tín dụng của tớ rồi. Tớ còn dám về à, khéo khi tớ sẽ bị lột da mất, nhưng… chỗ đó chắc cũng không khó vào như vậy đâu chứ, hay là để cố Lâm…”
Còn chưa nói ra chữ Hàn, Vu Tịch đã trừng mắt qua.
Lôi Đình nhanh chóng nuốt chữ cuối cùng kia xuống.
“Người này là người mà đời này tớ không muốn nhìn thấy, hiểu?” Vu Tịch nói cứng rắn.
Lôi Đình gãi đầu, “Vậy thì xong rồi, bây giờ anh ấy đã đến rồi.”
“Cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.