Vu Tịch chột dạ nghiêng đầu sang hướng khác, nói với cố Lâm Hàn:
“Do tôi cái gì, còn không phải do anh khăng khăng kéo tôi đi theo, đã thế
còn lái nhanh như vậy, tôi đã nói rồi, tôi sắp nôn.”
“Ai mà biết cô nói thật hay giả.” cố Lâm Hàn khịt mũi nói.
Vu Tịch nhún vai, “Ai bảo anh không tin tôi.”
Cố Lâm Hàn khoanh tay nhìn cô, “Ai bảo cô từng là một kẻ dối trá không biết xấu hổ, lời nói dối nào cũng cỏ thể nói ra được, tác phong không tốt, trách không được người khác không tin cô.”
“Ha, đó là do anh xứng đáng, trùng hợp là lần này tôi nôn thật.”
cố Lâm Hàn cau mày nhìn cô, “Cô cố ý nói như thế đừng tưởng tôi không biết.”
Vu Tịch phản bác, “Tôi cố ý cái gì, tôi sắp nôn, tôi không nôn ra, chẳng lẽ tôi lại nuốt xuống?”
Khụ…
Phốc…
Sắc mặt của hai người đang nghe đều thay đổi.
Cố Lâm Lịch vô thức sờ mũi, sau đó nhìn hai người đang tranh cãi, “Được
rồi, xe bị nôn như thế nào thì rửa xong cũng vẫn như vậy, bây giờ chúng ta ngồi xe này là được, về rồi nói sau, lên xe trước đi, muộn thế này roi.
Hứa Khả nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng thấy là lạ, hai người họ mới ở bên nhau? Sao muộn như thế này mà hai người vẫn ở bên nhau?
Cô ta nhìn cố Lâm Hàn, “Được ròi, anh cũng đừng quá tức giận.”
Cố Lâm Hàn trông lạnh lẽo, Vu Tịch cũng trông kiêu ngạo, không ai để ý đến ai, rồi lại trừng mắt nhìn đối phương.
cố Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069700/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.