Cảm nhận được tiếng quyền từ sau lưng quét qua, người Cố Học Võ ngửa ra phía sau một cái.
Nhanh chóng tránh được nắm đấm của đối phương, Hiên Viên Diệu cong môi, nhấc tay lại đánh một quyền mạnh tới.
Lần này Cố Học Võ không tránh né, giơ tay, trực tiếp đón một quyền kia.
"Ầm" một tiếng. Hai người đều nghe thấy rõ ràng, tiếng xương va vào nhau.
Đau, đương nhiên là đau.
Có điều mặt Cố Học Võ không chút thay đổi. Ông liếc nhìn tay tay của Hiên Viên Diệu cũng đau đớn vô cùng.
,
Hiên Viên Diệu đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Cố Học Võ, đột nhiên cười: "Cái anh này, thật sự không thú vị, dù sao tôi cũng đã giúp anh giải quyết không ít phiền phức. Anh không cảm kích thì thôi đi. Còn đánh nhau với tôi. Có phải quá quá đáng rồi không?"
"Không ai cần anh giúp." Cố Học Võ vẫn lạnh mặt.
Hiên Viên Diệu giúp đỡ? Ông ta càng không giúp thì càng tốt.
Người này, thật sự rất không thú vị, mười năm trước đã không thú vị như thế, mười năm sau vẫn vậy.
"Anh không cho tôi giúp, có điều tôi thích giúp. Sao nào? Anh muốn vì một người phụ nữ mà tìm tôi trả thù?"
,
Cố Học Võ híp mắt, đối diện với khuôn mặt phách lối mấy chục năm như một của Hiên Viên Diệu, trong lòng rất có xúc động muốn đánh bay vẻ đắc ý trên mặt ông ta.
Có điều ông biết nếu như ông thật sự động tay, thì sẽ như ý của Hiên Viên Diệu.
"Hiên Viên Diệu, chuyện lần này, cứ như vậy đi. Hi vọng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1802412/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.