Khi Đường Hạo Triết tỉnh lại, phát hiện tay chân của mình đều đã bị trói lại.
Không chỉ như vậy, miệng cũng bị người ta dùng vải bịt lại. Bé không động đậy được chút nào.
Sau cơn hốt hoảng ban đầu, bé ngồi dậy, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này hình như là một nhà máy. Trong không khí truyền đến mùi lạ. Xung quanh là máy móc, không nhìn thấy người.
Ở chỗ cửa sổ cách mặt đất rất cao, nhìn sắc trời bên ngoài, đã tối từ lâu.
Trên bức tường cách bọn họ không xa, có hai ngọn đèn sáng.
Mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đã nhìn thấy Cố Dịch Phàm vẫn đang hôn mê ở nơi cách mình không xa.
,
Cố Dịch Phàm bị chuốc một lượng thuốc cho người trưởng thành.
Lượng thuốc đó vào người bình thường, cũng có thể khiến đối phương bảy tám tiếng, càng không nói tới bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.
Tay chân bé cũng bị người trói lại, chỉ là trong miệng không nhét đồ. Chắc hẳn những người đó biết thuốc nặng đến mức nào, không thể tỉnh được.
"Ưmh ưmh." Đường Hạo Triết muốn đánh thức Cố Dịch Phàm, nhưng phát ra ngoài chỉ có tiếng ưm ưm.
Thằng ngốc này, lúc này vẫn còn ngủ.
,
Đường Hạo Triết tức giận, nhìn xung quanh, phát hiện trong này không có ai khác.
Bé di chuyển cơ thể, đến gần Cố Dịch Phàm từng chút một.
Tay chân bị trói khiến bé thực hiện động tác này cực kỳ khó khăn.
Tiêu tốn sức lực hơn nửa ngày, cuối cùng bé đã di chuyển đến trước mặt Cố Dịch Phàm.
Đưa tay ra chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1802406/chuong-334-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.