Editor: Xám 
 Không khí lúc này thật sự quá hòa hợp. Mà tiếng chuông điện thoại lại quá ảnh hưởng đến bầu không khí. 
Cố Thừa Diệu sinh lòng bất mãn, vươn tay ôm chặt Diêu Hữu Thiên, không cho cô nghe điện thoại. 
“Không cho nghe.” 
Ai mà đáng ghét như vậy, đang ăn tết, lại quấy nhiễu cuộc sống nhà người ta. 
“Đừng quấy nữa.” Diêu Hữu Thiên lấy điện thoại di động ra, lại là Triệu Bách Xuyên. 
Ánh mắt cô lập tức sáng lên, mấy ngày nay không tìm được Triệu Bách Xuyên, thật ra cô vẫn rất lo lắng. 
, 
Cố Thừa Diệu cũng đã nhìn thấy cái tên đó. Hai chữ đơn giản, Bách Xuyên. 
Hai chữ khiến anh buồn bực biết bao, anh có kích động muốn giành lấy điện thoại của Diêu Hữu Thiên, nhưng cuối cùng không làm như vậy. 
Thời gian bốn năm, một người đàn ông ở bên một người phụ nữ, chăm sóc cô, chăm sóc con của cô. Nhưng không có một chút cử chỉ vượt khuôn phép nào. 
Lòng dạ như vậy, anh tự nhận bản thân mình cùng là đàn ông nhưng không có. 
Yêu chính là phải chiếm hữu, phải có được. 
Đó là nhận thức của Cố Thừa Diệu. 
, 
Nhưng đổi lại là Triệu Bách Xuyên, yêu chính là thành toàn, là chúc phúc. 
“Bách Xuyên.” Giọng điệu của Diêu Hữu Thiên nghe rất vui vẻ: “Anh ở đâu?” 
Cô vui, Cố Thừa Diệu lại không vui nổi. 
“Trung thu vui vẻ.” Triệu Bách Xuyên ngẩng đầu, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời. 
Chỉ mong đời người lâu dài, nghìn dặm cùng thuyền quyên. 
“Không vui chút nào.” Diêu Hữu Thiên báo oán: “Tại sao anh không nghe điện thoại của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1802392/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.