Editor: Xám Xem dáng vẻ, ốm thật sự nặng. Đáng đời. Ai bảo hôm qua anh không ngủ trên giường? Ngược lại muốn đi ngủ ở sofa? Nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng vẻ đau lòng trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được. Đưa tay, vòng ngang eo Cố Thừa Diệu. Mặt cọ lên lồng ngực anh. Anh đã khôi phục trí nhớ rồi, anh lại trở nên bình thường rồi. , Thật ra trong lòng không phải không có nghĩ lại mà sợ, cũng không phải không có thấp thỏm. Nếu như Cố Thừa Diệu thật sự bị thôi miên mãi, khăng khăng không chịu ở bên cô. Thật ra cũng không thể chắc chắn, mình có thật sự có thể kiên trì đợi anh hay không. Nếu như từ nay về sau anh thật sự quên mất mình, nếu như thật sự muốn cô tiếp tục đuổi theo phía sau anh giống như trước đây, giải thích hết lần này đến lần khác, đánh thức tình yêu của anh đối với mình. Có lẽ cô sẽ thật sự ra đi cũng không chừng. Bây giờ thì không cần nữa, anh đã về rồi, như vậy thật tốt. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Lúc Cố Thừa Diệu mở mắt ra lần nữa, cảm giác cơ thể đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sức khỏe của anh vốn tốt, lại đã uống thuốc, rất nhanh đã khỏi cảm. Lúc dậy, Diêu Hữu Thiên đã không còn ở trong phòng nữa. Nhìn thời gian, mới là bảy rưỡi sáng. Tại sao cô dậy sớm như vậy? Có chút bất mãn Diêu Hữu Thiên vứt bỏ anh, Cố Thừa Diệu rửa mặt xong bằng tốc độ nhanh nhất, thay quần áo, đi tìm Diêu Hữu Thiên. Cố Thừa Diệu không nhìn thấy Diêu Hữu Thiên trong phòng ăn, nhưng trước tiên đã nhìn thấy Cố Học Võ ngồi ở phòng ăn cùng ăn sáng với Kiều Tâm Uyển. “Ba. Mẹ. Chào buổi sáng.” , “Thừa Diệu.” Kiều Tâm Uyển đột nhiên nhìn thấy con trai như vậy, vẫn rất kích động. Bà vẫn luôn lo lắng con trai không thể khôi phục bình thường. Vốn dĩ hôm qua đã muốn đi xem thử, nhưng sắc mặt của Cố Học Võ quá tệ, có một dạo bà cho rằng chỉ lệnh thôi miên là gạt người. Tức giận Cố Học Võ hơn nửa ngày, mãi đến khi Cố Học Võ nói thôi miên đã được giải trừ rồi. Bà không tin, nhất định muốn đi xem, nhưng sắc mặt Cố Học Võ thật sự khó coi. , Bà không cần suy nghĩ cũng biết, ông già này nhiều năm không quan tâm con trai, nất ngờ hôm nay đột nhiên phải làm như vậy. Không biết ông buồn bực đến mức nào đây, Thất ra muốn đùa ông một chút, sợ Cố Học Võ bật lại, đành phải thôi. Bây giờ nhìn thấy con trai khỏe mạnh đứng ở trước mặt bà, cùng lúc bà thở phào nhẹ nhóm trong lòng, lại có chút tự trách. Mấy năm nay, bà một lòng dốc sức vào công việc, ngoài công việc ra thì chính là chồng xếp đầu tiên. Sau đó con gái thứ hai. , Đối với đứa con trai này, thật sự là lơ là chăm sóc. “Thừa Diệu.” May mắn là con trai không sa đọa, cũng không ghi hận bọn họ, nếu không bà thật sự buồn bã hơn : “Con khỏe rồi. Con thật sự khỏe rồi.” “Vâng. Con khỏe rồi.” Cố Thừa Diệu gật đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển đi qua ôm anh một cái. Trong lòng cũng có chút chua xót: “Mẹ, con thật sự không sao.” “Con đó.” Cho dù anh đã không sao Kiều Tâm Uyển cũng phải nói: “Đứa trẻ này, lần sau không cho phép như vậy nữa, mẹ đã nói con ra ngoài phải mang theo người đi? Con lại không chịu. Nếu không tại sao gặp phải chuyện như thế?” , “Được rồi. Mẹ, ai mà ngờ được chứ.” Cố Thừa Diệu xua tay, anh ghét nhất là có người đi theo mình, giống như bị giám sát vậy. Ánh mắt quét trong phòng ăn một vòng. Cuối cùng trở lại người Kiều Tâm Uyển. “Mẹ. Thiên Thiên đâu?” “Á.” Kiều Tâm Uyển vừa mới muốn nói chuyện, người đã bị Cố Học Võ kéo ra. Ông lạnh mặt, nhìn vợ và con trai ôm nhau đã nửa ngày. Nhịn đến bây giờ mới động tay, thật sự làm khó ông rồi. “Ba.” Lúc này Cố Thừa Diệu mới nhìn về phía Cố Học Võ, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Chuyện lần này, cảm ơn ba.” Mặc dù ngày hôm qua đã nói, nhưng hôm nay vẫn cảm ơn rất trịnh trọng. Vẻ mặt Cố Học Võ không thay đổi, nhưng trong mặt lại lóe lên chút mất tự nhiên: “Nói nhảm nhiều thế? Mau đi ăn cơm.” , Biết quan hệ với ba không phải ngày một ngày hai là có thể tốt lên được. Cố Thừa Diệu cũng không để ý, chỉ là trong phòng khách ngoài ba người bọn họ ra thì không còn ai khác. “Mẹ. Thiên Thiên đâu?” Cố Thừa Diệu lại hỏi một lần nữa. Kiều Tâm Uyển đưa tay nhún vai: “Thiên Thiên về nhà mẹ đẻ rồi.” “Về, về nhà mẹ đẻ?” Không phải chứ? “Đúng vậy. Hôm nay là chủ nhật, con bé lại không đi làm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Con bé nói đã rất lâu rồi không gặp ba mẹ nó, dẫn theo Phàm Phàm quay về thăm ba mẹ nó rồi.” “Mẹ.” Cố Thừa Diệu gấp gáp: “Mẹ, tại sao mẹ không ngăn cô ấy chứ?” “Chuyện này, chân mọc trên người nó, nó muốn đi đâu thì đi đó, mẹ ngăn thế nào được?” Lúc Kiều Tâm Uyển nói lời này, trong mắt có vẻ đùa giỡn rõ ràng. Chỉ tiếc Cố Thừa Diệu gấp gáp đến choáng váng, không nhìn ra. “Con ——“ , Lần này ngay cả tâm trạng ăn cơm Cố Thừa Diệu cũng không có, quay người lại, nhanh chóng chạy ra ngoài. Đồng thời không quên lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Mã. Bảo cậu đặt vé máy bay về thành phố Y. Trong lòng lại không ngừng nghĩ đến lời Diêu Hữu Thiên nói hôm qua. Cô nói, không phải anh cho rằng anh không sai sao? Nếu như không sai, vậy thì ngủ đi. , Rõ ràng là bộ dạng mình đã phạm sai làm lớn. Vợ đã giận đến mức đi mất rồi. Anh thật sự vô cùng sầu não. Kiều Tâm Uyển nhìn bước chân vội vội vàng vàng rời đi của con trai, bất lực lắc đầu, đứa con trai ngốc nghếch này, vì sao phải đặt vé máy bay trước, mà không phải gọi điện thoại cho Diêu Hữu Thiên để xác nhận trước chứ? Anh lại tin tưởng người làm mẹ như mình như vậy sao? Ừm, đây thật đúng là một chuyện tốt mà. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Sáng sớm Diêu Hữu Thiên đã dẫn theo Cố Thừa Diệu, đi tìm Triệu Bách Xuyên. Cho dù hôm qua Triệu Bách Xuyên nói tình cờ biết được chuyện như thế nào, cô vẫn luôn tin chuyện không dễ dàng như vậy. Mà lời anh nói thật sự là thật, vậy cô lại nợ Triệu Bách Xuyên một món nhân tình rồi. Triệu Bách Xuyên đối xử với cô quá tốt, nhân tình cô mắc nợ cũng càng lúc càng nhiều. Có trả cũng không trả hết. Vậy nên sáng sớm đã đưa Cố Dịch Phàm đi tìm Triệu Bách Xuyên. Muốn đích thân nói cảm ơn anh. , Chỉ là đáng tiếc, Triệu Bách Xuyên không hề ở nhà. Cô gõ cửa nửa ngày, cũng có người ra mở cửa. Gọi điện thoại cho anh, vẫn là trạng thái tăt máy. Cô nhớ Triệu Bách Xuyên nói bộ phim anh nhận còn phải quay hơn hai tháng nữa. Anh là một người rất có trách nhiệm với công việc, đột nhiên không liên lạc được như vậy, vì phim của anh phải làm sao? Nếu như ban đầu Diêu Hữu Thiên còn cảm thấy Triệu Bách Xuyên có chuyện giấu mình, bây giờ lại khẳng định mười phần, Triệu Bách Xuyên nhất định có chuyện giấu cô. Mà chuyện đó, còn có khả năng có liên quan đến việc vì sao anh lại biết chỉ lệnh thôi miên của sư phụ William. , “Mẹ, chú không ở đây sao?” “Ừ.” Diêu Hữu Thiên thở dài: “Có thể chú đã đi quay phim rồi. Phàm Phàm, chúng ta về trước có được không?” Chỉ có thể để lần sau lại đến tìm Triệu Bách Xuyên hỏi rõ ràng thôi. “Vâng.” Cố Dịch Phàm hiểu chuyện gật đầu, Diêu Hữu Thiên muốn đưa Cố Dịch Phàm về nhà, có điều đột nhiên nghĩ đến Diêu Hữu Quốc. Mấy ngày nay bởi vì chuyện của Cố Thừa Diệu, cô chưa đi thăm Diêu Hữu Quốc một lần nào. Cũng không biết anh thế nào rồi. Phương Giai Kỳ có quay về thành phố Y hay không? Bây giờ bọn họ thế nào rồi? . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đến nơi Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn ở ban đầu, đây là nơi Diêu Hữu Quốc đặc biệt mua cho hai vợ chồng Diêu Đại Phát, chính là để khi bọn họ đến Bắc Đô sẽ có nơi ở được. Diêu Hữu Thiên gọi điện thoại cho Diêu Hữu quốc, anh không hề ở trong căn nhà ba mẹ ở trước đây. Mà vẫn luôn sống tại nơi anh ở cùng với Từ Tư Nhiễm trước đây. Trong lòng Diêu Hữu Thiên cũng biết nhất định là vậy, dẫn Cố Dịch Phàm đi. , Diêu Hữu Quốc mở cửa cho hai mẹ con, thời gian mấy ngày không gặp. Nhìn tinh thần Diêu Hữu Quốc lại không tệ, chỉ là tơ máu đỏ trong mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, mấy ngày nay chắc hẳn anh đều không nghỉ ngơi tốt. Diêu Hữu Thiên thở thật dài trong lòng. Sau khi chuyện của Từ Tư Nhiễm bị làm ầm lên, khoảng thời gian này đám chị em bọn họ cũng không liên lạc. Có lòng muốn nói gì đó, lại cảm thấy không nói ra được một câu nào. , “Cậu.” Trước đây Cố Dịch Phàm từng gặp Diêu Hữu Quốc, đương nhiên là quen, chào hỏi rất lễ phép. “Ừ.” Diêu Hữu Quốc thản nhiên đáp một tiếng. Đưa tay ôm lấy Cố Dịch Phàm, hỏi mấy câu Cố Dịch Phàm ở Bắc Đô sống có tốt không, đi nhà trẻ có vui không, lúc này mới đặt bé xuống. “Tại sao lại muốn đến đây?” “Đến thăm anh một chút.” Diêu Hữu Thiên nhìn xung quanh nhà một vòng, không hề thấy bóng dáng ai khác. Có điều căn nhà vẫn được duy trì không tệ, sạch sẽ gọn gàng. Nhìn ra được, Diêu Hữu Quốc rất dụng tâm để duy trì nơi này. , Trong lòng hiểu rõ, nhất định Từ Tư Nhiễm vẫn chưa quay về: “Vẫn không có tin tức của Tư Nhiễm sao?” “Ừ.” Diêu Hữu Quốc ra hiệu cho Diêu Hữu Thiên dẫn Cố Dịch Phàm ngồi xuống: “Em và cháu uống chút gì không?” “Gì cũng được.” Diêu Hữu Thiên đến không phải để uống nước: “Anh cả, anh vẫn luôn ở đây?” , “Ừ.” Diêu Hữu Quốc gật đầu, rót hai cốc trà đặt ở trước mặt cô. Diêu Hữu Thiên nhất thời không tìm được lời nào để nói, nhìn Cố Dịch Phàm, lại nhìn Diêu Hữu Quốc: “Anh cả, chị dâu chị ấy ——“ “Cô ta vẫn còn ở Bắc Đô.” Chính là ở chỗ ba mẹ ở trước đây: “Nếu như em muốn hỏi anh đã ly hôn hay chưa, thì chưa.” Bởi vì Phương Giải Kỳ sống chết không chịu đồng ý ly hôn, mà anh đành phải làm theo pháp luật. Anh đã mời luật sư, cho dù thế nào, cuộc hôn này, anh nhất định phải chấm dứt. Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Anh cả. Em tin Tư Nhiễm sẽ không sao.” , Mặc dù cô ấy là người nhút nhát nhất trong số mấy cô bạn thân, nhưng cũng là người cẩn thận nhất. Mặc dù không rõ vì sao Từ Tư Nhiễm lại ở bên cạnh Diêu Hữu Quốc, thậm chí không tiếc biến mình thành người thứ ba. Nhưng cô hiểu rõ Từ Tư Nhiễm nhất định là rất yêu Diêu Hữu Quốc. Nếu không cũng sẽ không hi sinh vì anh như vậy. “Anh biết.” Diêu Hữu Quốc gật đầu, thế giới này chưa bao giờ cho người ta uống thuốc hối hận. Mà anh đã biết mình đã sai, nhưng không biết có cơ hội cứu vãn hay không. Hai anh em nhìn nhau chẳng nói gì. Diêu Hữu Quốc đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Kể cho anh chuyện trước đây của cô ấy đi.” , Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc. Vừa mới định mở miệng, Diêu Hữu Quốc lại đột nhiên cười. Nụ cười đó, đầy khổ sở. “Trước đây, lúc anh và cô ấy ở bên nhau, nhắc đến nhiều nhất chính là em.” Anh nhớ lại lúc người trong nhà cho rằng Diêu Hữu Thiên không còn nữa, nỗi nhớ, những tình cảm của anh với em gái, không tìm được lối ra. Nếu như nói với ba mẹ, chỉ khiến ba mẹ càng đau lòng hơn. Nói với mấy anh em, hình như lại quá dễ gây xúc động. Về phần Phương Giai Kỳ, hoàn toàn vô cảm với Diêu Hữu Thiên, không thể hiểu được tâm trạng của anh. , Từ Tư Nhiễm đã trở thành người đó, người duy nhất anh có thể trò chuyện cùng về Diêu Hữu Thiên ngoài Cố Thừa Diệu. Lúc đó anh thích nhất là nghe Từ Tư Nhiễm nói chuyện học đại học ngày trước của Diêu Hữu Thiên. Nếu như anh nghĩ đến có một ngày, anh sẽ dùng cách đó để nghe người khác nhắc đến Từ Tư Nhiễm, vậy anh nhất định sẽ giải quyết những phiền phức kia sớm một chút. Để bên cô. Mũi Diêu Hữu Thiên đột nhiên cay cay, vào lúc này, cô giống như đã hiểu rõ điều gì. Cô có chút muốn khóc. ”Anh cả ——“ . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Rời khỏi chỗ Diêu Hữu Quốc, tâm trạng Diêu Hữu Thiên có chút nặng nề. Quyết định năm xưa của cô, đã ảnh hưởng đến bao nhiêu người? Nếu như cô không rời đi, có phải sẽ không xảy ra chuyện những chuyện phía sau hay không. Cô không biết đáp án. Đưa Cố Dịch Phàm về nhà, lại được thông báo Cố Thừa Diệu đã đến thành phố Y. A. Diêu Hữu Thiên có chút khó hiểu. “Anh ấy đén thành phố Y làm gì?” , Kiều Tâm Uyển cười, rất hiền hậu ôm Cố Dịch Phàm vào trong tay mình. “Chẳng làm gì cả, đi tìm con thôi.” Bà tự cho ràng mình cực kỳ săn sóc mà nói với con dâu: “Con nghĩ xem, thằng nhóc thối đó vì sơ xuất của mình, bị thôi miên, quên mất con, còn ở cùng với một người phụ nữ khác. Dù sao cũng phải chỉnh nó một chút chứ? Sao có thể cứ bỏ qua như vậy được? Đúng không?” Diêu Hữu Thiên lại không tìm ra được lời nào để phản bác. . Phải. Cô rất giận chuyện Cố Thừa Diệu làm, nhưng Kiều Tâm Uyển ra chiêu độc như thế. , Rốt cuộc là đơn thuần muốn giúp cô xả giận? Hay là bản thân mình muốn chỉnh con trai đây? Vì sao cô cảm thấy thành phần phía sau chiếm phần nhiều chứ? Chịu rồi! ~~~~~ , Mà vào lúc này cô cũng nhận được tin nhắn của Cố Thừa Diệu. Người đó nhất định cho rằng mình vẫn còn ở trên máy bay. “Thiên Thiên, còn năm phút nữa anh sẽ lên máy bay. Em chờ anh, hai tiếng nữa là có thể nhìn thấy em rồi.” Đọc tin nhắn kia, đối diện với ánh mắt tựa như tò mò, lại tựa như trêu ghẹo của Kiều Tâm Uyển. Diêu Hữu Thiên cũng không biết nên bảo Cố Thừa Diệu đi một chuyến, hay là gọi anh về. Chỉ là nghĩ đến hình như Cố Thừa Diệu vẫn còn đang sốt. Cô thở thật dài. , “Đồ ngốc, em ở Bắc Đô, đang ở nhà.” Gửi xong câu này, Diêu Hữu Thiên không muốn để ý đến Cố Thừa Diệu nữa. Thật đúng là một tên ngốc, cho dù cô thật sự về thành phố Y, anh cũng có thể chờ cảm mạo của mình tốt một chút, rồi mới đi tìm cô mà? Lẽ nào cô còn có thể chạy mất sao? Cố Thừa Diệu, tên ngốc, tên đại ngốc nhà anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]